Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 390




Cuối cùng cũng biết lấy vị nam chính Diệp Sơ Dương này để ép người khác rồi.

Dù gì thì Diệp Sơ Dương cũng là nam chính của “Mong Em Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ”, còn Hàm Hàm nhà bọn họ là nữ chính, nam chính và nữ chính ăn bữa cơm làm quen chẳng phải là hợp tình hợp lý hay sao?

Lần này Nhiễm Giai Hàm quả không cách nào chối từ rồi.

Quả nhiên, sau khi nghe người quản lý của mình nói xong, biểu cảm trên khuôn mặt của Nhiễm Giai Hàm từ lạnh lùng trở nên bó tay.

Cô gái trẻ trầm tư một giây rồi hỏi: “Diệp Sơ Dương có quan hệ rất tốt với Ôn thiếu sao?”

“Nghe nói là khá tốt, bản thân Diệp Sơ Dương khi livestream thậm chí còn trêu Ôn thiếu nữa cơ. Hơn nữa tôi còn nghe nói là Ôn thiếu đặc biệt tới tìm Diệp Sơ Dương để đóng bộ phim này.” Người quản lý vừa nói vừa xua xua tay: “Hàm Hàm à, tôi chỉ nói với cô một câu thôi, thử mở lòng xem, đừng có suốt ngày nói với bản thân là mình không thích cậu ta.”

Nói xong, người quản lý lại vỗ vỗ vai của đối phương rồi làm một động tác cố lên bằng tay, sau đó bà quay người đi khỏi đó.

Nhiễm Giai Hàm im lặng nhìn theo bóng dáng của người quản lý.

Ánh mắt của cô lại nhìn về cuốn kịch bản. Thực ra không ai biết rằng bộ phim “Mong Em Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ” này chính là khắc hoạ chân thật nhất của cô.

Năm đó cô và anh cũng vì lý do ấy mà chia tay.

Chỉ có điều, sau này khi gặp lại thì anh đang ôm một người con gái khác, nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Thực ra qua nhiều năm như vậy rồi Nhiễm Giai Hàm cũng chẳng còn quá nhiều cảm giác với người ấy nữa. Còn như vì sao cô không nhận lời Ôn Phi Vũ, chỉ đơn giản là cô cảm thấy chuyện yêu đương quả thực quá mệt mỏi.

Địa vị giữa cô và Ôn Phi Vũ quá chênh lệch.

Ôn Phi Vũ là con nhà giàu, là thiếu tổng của Giải Trí Tinh Quang, còn cô chỉ là một người bình thường. Cô lo sợ đến một ngày nào đó cũng sẽ có người giống như nhiều năm trước nói với cô~~~

Hai người không hợp. Hai người ở bên nhau sẽ chỉ làm lỡ dở đối phương.

Vừa nghĩ đến tình cảnh đó lại tái diễn trên người cô một lần nữa thì Nhiễm Giai Hàm lại co mình lại.

Vì vậy….

Chi bằng thôi đi là hơn.

Nhiễm Giai Hàm đưa tay ra bóp bóp trán, khi thấy thời gian không còn sớm nữa, cô liền thay đồ đi tới chỗ hẹn.

Nửa tiếng sau, Nhiễm Giai Hàm gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

Bên trong vọng ra hai tiếng “Mời vào” trầm khàn của đàn ông.

Nhiễm Giai Hàm ngập ngừng một hồi rồi mở cửa bước vào. Dường như đúng vào lúc cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay người đàn ông và cậu thiếu niên trên ghế sofa.

Cùng lúc đó, hai người trên ghế sofa cũng nhìn thấy cô.

Nhiễm Giai Hàm là một cô gái xinh đẹp kiểu dịu dàng, ngũ quan đoan chính khiến cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp. Người như này rất dễ khiến người khác có cảm tình.

Diệp Sơ Dương liếc người đàn ông đang dính chặt mắt vào Nhiễm Giai Hàm kể từ khi cô bước vào, cô liền đứng lên từ sofa bước tới trước mặt Nhiễm Giai Hàm, đưa tay ra nở nụ cười xã giao: “Chào chị, tôi là Diệp Sơ Dương.”

Nhiễm Giai Hàm nhìn cậu thiếu niên trước mắt mình, dường như không tự chủ được mà chớp chớp mắt.

Trong tích tắc, khi mà cậu thiếu niên đứng dậy bước tới trước mặt cô nở nụ cười, Nhiễm Giai Hàm tưởng như là đóa hoa đang bừng nở ngày xuân.

Không, nụ cười của Diệp Sơ Dương còn đẹp hơn cả hoa.

Mãi cho tới khi nhìn thấy người thật, cô mới hiểu vì sao tất cả mọi người đều ấn định danh xưng “tuyệt đỉnh dung nhan” lên người Diệp Sơ Dương, quả thật vô cùng xứng danh.

Nhiễm Giai Hàm ngây ra một lúc rồi cũng nhoẻn miệng cười: “Chào cậu, tôi là Nhiễm Giai Hàm.”