Diệp Sơ Dương cảm thấy vô cùng khinh miệt về cái suy nghĩ muốn nắm tay người ta của Ôn Phi Vũ.
Thế nhưng nhìn bộ dạng hiện nay của Ôn Phi Vũ thì rõ ràng đã say đắm Nhiễm Giai Hàm lắm rồi.
Với Ôn Phi Vũ mà nói thì nếu Nhiễm Giai Hàm chỉ là cô gái bình thường thì anh ta căn bản sẽ không giới thiệu với Diệp Sơ Dương, càng không nhắc đến chuyện vớ vẩn như là nhờ Diệp Sơ Dương giúp đỡ cô ấy.
Khiến cho đường đường Diệp Cửu thiếu phải giúp đỡ mà không chút thân phận gì thì đúng là không ổn.
Diệp Sơ Dương nghĩ một hồi, cuối cùng cũng vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, dù sao thì nếu lúc quay phim tôi có thể giúp được được thì tôi sẽ giúp.”
“He he, có câu này của Diệp Cửu thiếu chúng mình thì tôi hoàn toàn yên tâm rồi.” Ôn Phi Vũ cười híp mắt với Diệp Sơ Dương.
Ôn Phi Vũ suy nghĩ rất nhiều, tuy anh ta là nhà đầu tư của bộ phim này nhưng bây giờ anh ta cũng là tổng giám đốc của Giải Trí Tinh Quang, tự bản thân mình không thể nào cứ hơi tí lại chạy ra phim trường được, vì vậy mà có những việc giao cho vị nam chính Diệp Sơ Dương này thì tiện hơn rất nhiều.
Bây giờ Diệp Sơ Dương nhận lời anh ta rồi nên anh ta cũng cảm thấy yên lòng phần nào.
Ôn Phi Vũ nghĩ một lúc, thấy thời gian không còn sớm nữa liền ngước mắt lên hỏi: “Sơ Dương à, cậu có muốn cùng ăn cơm không? Tôi gọi luôn cả Hàm Hàm để hai người có thể làm quen trước.”
Diệp Sơ Dương: “…….Anh muốn ăn cơm với người ta thì cứ nói thẳng ra.”
Ôn Phi Vũ bị Diệp Sơ Dương bóc mẽ thẳng thừng nhưng lại chẳng có gì là ngượng nghịu mà chỉ cười he he, sau đó đáy mắt lại lộ ra sự bất lực: “Chẳng phải là tôi không có cách nào sao? Nếu tôi hẹn riêng cô ấy đi ăn cơm thì nhất định là cô ấy sẽ không bằng lòng. Vì vậy tôi chỉ đành trông cậy vào cậu thôi.”
Diệp Sơ Dương: “......” Lâu như vậy không gặp, cậu ấm ngốc nghếch ngày nào bây giờ đã tu luyện thành tinh rồi.
Được lắm được lắm.
Cũng khá đấy.
Trong lòng Diệp Sơ Dương cảm thấy tức cười lắm nhưng ngoài mặt vẫn gật gật đầu.
Trong một căn phòng nghỉ nào đó thuộc công ty Giải Trí Tinh Quang, Nhiễm Giai Hàm đang dựa vào ghế sofa xem kịch bản của “Mong Em Nhiều Năm Sau Vẫn Rực Rỡ”. Đúng lúc này, cánh cửa phòng nghỉ bỗng mở ra, người quản lý của cô bước vào.
Người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ âu bước tới trước mặt cô, sau đó cúi người lấy quyển kịch bản trong tay cô ra, đối diện với ánh mắt có vài phần nghi hoặc từ đối phương, bà cười nói: “Cô đừng xem nữa, Ôn thiếu bảo tôi nói với cô là buổi tối đi ăn cơm.”
Nhiễm Giai Hàm nghe vậy liền ngây ra rồi cụp mắt xuống, cô lấy quyển kịch bản lại, lạnh lùng nói: “Tôi không đi.”
Thân là người quản lý của Nhiễm Giai Hàm, người phụ nữ trung niên dường như sớm đã lường trước được kết cục nên sau khi thầm đốt một nén nhang trong lòng cho thiếu tổng nhà mình xong liền ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Giai Hàm, vỗ vỗ lên vai của cô: “Lần này Ôn thiếu thông minh hơn rồi, không phải hẹn riêng cô nữa.”
“Ồ? Anh ta còn hẹn cả nữ nghệ sĩ khác nữa à?” Ngữ khí của Nhiễm Giai Hàm lại càng thêm lạnh nhạt, còn đem theo cả chút giễu cợt, đến mức mà người quản lý ở bên cạnh phải bất giác giật giật khóe miệng vài cái.
Ở công ty bây giờ có ai mà không nhìn ra được là Ôn thiếu muốn theo đuổi cô, nếu lúc mời cô đi ăn cơm mà còn đem theo cả cô gái khác thì~~
Bà ta cảm giác đầu óc của Ôn thiếu có khả năng bị úng nước rồi.
“Hàm Hàm à, cô đừng quá có thành kiến như vậy với Ôn thiếu. Sau khi tới công ty cậu ấy cũng kín kẽ hơn nhiều rồi, cũng nghiêm chỉnh hẳn rồi. Còn như bữa cơm này thì theo ý của cậu ấy là muốn để cô làm quen trước với Diệp Sơ Dương. Dù gì thì hai người sau này cũng sẽ đóng phim với nhau.”
Nói tới đây, người quản lý âm thầm dành một like cho Ôn Phi Vũ.
Sau khi trải qua bao nhiều lần bị từ chối như vậy thì Ôn thiếu của bọn họ cuối cùng cũng thông minh lên nhiều rồi.