Đột nhiên, khi cô vừa đi khỏi đó không lâu thì một góc khuất bên cạnh xuất hiện hai người.
Một trong hai người có đôi mắt như đâm thấu người, hắn ta mặc một tấm áo dài màu đen, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt nham hiểm, hiển nhiên đây chính là Lương Thanh Bình tẩu thoát khỏi nhà giam.
Còn người đàn ông đứng trước mặt hắn khoác lên người một tấm áo choàng màu đen, nhìn không rõ được dáng vẻ của người này, trông dáng vóc chỉ thấy được anh ta có một dáng người cao lớn.
Lương Thanh Bình nhìn theo hướng Diệp Sơ Dương đi khỏi, hắn khẽ nói: “Chủ tử, đó chính là Diệp Sơ Dương.”
Nghe vậy, người đàn ông mặc áo choàng đen chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Giọng nói ấy tựa như là âm thanh ma sát của kim loại vậy, trầm khàn lại vô cùng nhức tai.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ nhìn Diệp Sơ Dương đi xa.
Một hồi sau, người đàn ông mới khẽ nói: “Đợt này kín tiếng một chút, đừng để lại bị người ta phát hiện ra.”
“Vâng, xin chủ tử cứ yên tâm.”
*
Bản thân Diệp Sơ Dương không hề hay biết mình đã bị kẻ khác nhắm tới, lúc này cô chỉ muốn về khách sạn đánh một giấc.
Sau khi ngả lưng mười tiếng, Diệp Sơ Dương đứng khoanh tay ở trên tầng thượng của khách sạn Thịnh Thế, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về pháo đài cách đó không xa.
Sát khí xung thiên ấy đã giảm đi không ít, thậm chí có thể nói là gần như không còn thấy nữa.
Có thể chống đỡ một tháng thiết nghĩ không phải vấn đề gì to tát.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương liền về phòng thu dọn đồ đạc.
Buổi chiều ngày hôm sau cô quay về Đế Đô, có điều lần này cô không kịp về căn hộ mà đi thẳng tới Giải Trí Tinh Quang.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Giải Trí Tinh Quang, Ôn Phi Vũ đang chống cằm nói gì đó với trợ lý. Người đàn ông trẻ tuổi hơi chau mày lại, rõ ràng là đang phiền não về chuyện gì đó.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, thư ký gõ cửa phòng bước vào trong gọi một tiếng: “Thiếu tổng, Diệp Cửu thiếu tới rồi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt vốn đang khó coi bỗng chốc thay đổi sắc mặt, vội vã xua tay: “Mau mời Diệp Cửu thiếu vào đây.”
Trợ lý ở bên cạnh: “……” Thiếu tổng, tốc độ trở mặt của ngài hình như nhanh quá đấy.
Trợ lý cạn lời, khóe miệng giật giật một hồi, khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi vào liền tự giác quay người đi ra.
“Sơ Dương.” Ôn Phi Vũ vẫy vẫy tay với cậu thiếu niên đang bước vào, sau khi hai người ngồi đối diện trên ghế sofa thì anh ta lại quay sang dặn dò thư ký một câu rồi quay đầu lại nhìn Diệp Sơ Dương: “Hẹn cậu khó khăn thật đấy.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền nở nụ cười.
Nói ra thì hình như đúng là như vậy.
Ôn Phi Vũ hẹn cô từ lâu rồi nhưng do nhiều chuyện xảy ra nên bị lỡ dở.
May mà tên Ôn Phi Vũ này không hề tức giận.
“Tôi nói anh nghe này Ôn thiếu, anh đừng có quên nhé, tôi là một thầy phong thuỷ chính cống đấy.” Diệp Sơ Dương vừa nói vừa ra vẻ có chút bất lực xua xua tay: “Đóng phim là nghề tay trái thôi.”
Ôn Phi Vũ: “……”
Hình như là nói cũng có lý lắm?
Ôn Phi Vũ bất lực thở dài một tiếng: “Lúc trước chẳng phải vì cậu rất nghèo, rất thiếu tiền nên mới bày sạp đó sao? Bây giờ thù lao của hai bộ phim “Hồi Sinh” và “Sinh Trưởng Cuồng Dã” đủ để cậu tiêu cả đời rồi.
“Bao nhiêu tiền mà anh không rõ à, đến ngay cả một con Pagani Zonda tôi cũng chẳng mua nổi.” Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nhìn đối phương: “Tôi đợi thù lao anh trả cho tôi để tích lại làm một con.”
Ôn Phi Vũ: “……” Ồ, sao cậu không bảo chú út của cậu mua cho.
Tận hơn hai mươi triệu tệ, tại sao lại cứ đến áp bức anh cơ chứ?
Nội tâm Ôn Phi Vũ rối bời.