So với khuôn mặt khó coi của Mạt Đình Xuyên thì vẻ mặt của Diệp Sơ Dương lại trông bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô trầm tư một hồi rồi lãnh đạm nói: “Cái chỗ như nhà giam không trói được hắn ta cũng là chuyện bình thường, có lẽ hắn đã được người khác cứu ra rồi.” Cậu thiếu niên với sắc mặt lạnh lùng tiếp tục nói: “Chuyện ở thành phố W cứ giao cho tôi, nhưng tôi hy vọng các anh có thể tiếp tục lùng bắt Lương Thanh Bình.”
Dựa theo tính cách của Lương Thanh Bình thì rất có khả năng hắn sẽ giở trò khi cô phá trận.
Tuy cô nhận lời giúp chính phủ của thành phố W giải quyết sự việc nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô bằng lòng trả giá bằng tính mạng của mình.
Mạt Đình Xuyên vốn dĩ còn vô cùng tức giận bởi chuyện Lương Thanh Bình trốn khỏi nhà giam nhưng lúc này đột nhiên nghe được lời thỏa hiệp từ Diệp Sơ Dương thì tâm trạng của anh ta cũng được vớt vát không ít.
“Vậy, khi nào có thể phá trận?”
“Chưa làm luôn được đâu, trước khi phá trận tôi hy vọng anh có thể giúp tôi làm vài việc.” Cậu thiếu niên chậm rãi nói.
“Dịch chuyển pháo đài, trấn lên tượng Khổng tử, ngoài ra nếu như có thể thì trồng ít thực vật xanh ở xung quanh khu đó, nhất định phải là cây sống.
*
Sau khi đi ra từ tiệm cà phê, Diệp Sơ Dương lại tới pháo đài một lần nữa.
Những cái bẩn thỉu của pháo đài đã lộ rõ dưới ánh nắng mặt trời nên lúc này xung quanh pháo đài có rất nhiều quan quân mặc quân phục màu đen đứng vây quanh, họ đều là thủ hạ của Mạt Đình Xuyên.
Những người này có người thì từng gặp Diệp Sơ Dương, có người lại đã nhận được mệnh lệnh của Mạt Đình Xuyên nên khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện, họ chỉ gật gật đầu với cô rồi nhường đường.
Diệp Sơ Dương thuận lợi tiến vào trong mộ huyệt.
Cô đi thẳng tới trước quan tài của Tề Anh.
Lúc trước cấm chế mà cô để lại ở xung quanh cái quan tài này đã bị sát khí của bản thân Tề Anh xung đột gần hết rồi.
Cô nghĩ một hồi, cuối cùng khoanh chân ngồi trên đất, miệng đọc lẩm bẩm.
Một hồi sau, cô ấn ngón trỏ thành một vết tích xuống quan tài.
Vào khoảnh khắc máu tươi tiếp xúc với mặt quan tài, quan tài đột nhiên rung lắc dữ dội, thế nhưng chỉ vài phút sau lại rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương liếc lấy cái quan tài đó một cái: “Ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiễn ngươi đi, tránh khỏi việc ngươi cứ nhìn thấy nơi này là lại thấy nóng mắt.”
Nói xong, cậu thiếu niên không chút do dự quay người bước đi.
Sĩ quan đứng canh giữ bên ngoài tuy đều biết Diệp Sơ Dương là người của mình nhưng để phòng bất trắc, ánh mắt của họ vẫn khoá chặt vào cái lối ra vào của địa đạo đó.
Đột nhiên, mấy người bọn họ nhìn thấy một bóng người chậm rãi bước ra.
Khi nhìn rõ mặt của đối phương, vài viên sĩ quan đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn thấy sự lo lắng bao trùm trong đôi mắt của nhau.
Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt của cậu thiếu niên trắng tới mức gần như trong suốt, đôi mắt đào hoa dài hẹp ấy cũng nhuốm màu mỏi mệt.
Thấy vậy, một viên sĩ quan bước tới trước mặt Diệp Sơ Dương khẽ hỏi: “Diệp Cửu thiếu, cậu vẫn ổn chứ?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười xua xua tay: “Yên tâm đi, tôi không sao. Thời gian này vất vả cho các anh rồi.”
“Không vất vả, vì nhân dân phục vụ mà.” Viên sĩ quan cười với cậu thiếu niên rồi quay về vị trí của mình.
Diệp Sơ Dương đứng tại chỗ nghe thấy mấy chữ “vì nhân dân phục vụ” mà ngây ra một lúc rồi nhoẻn miệng cười.
Vậy cô làm như này cũng được xem như là vì nhân dân phục vụ đấy nhỉ?
Cậu thiếu niên bất lực lắc lắc đầu rồi quay người bước đi.