Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 384




Diệp Sơ Dương nghe ông ta nói vậy liền trầm ngâm một lát sau đó mới lên tiếng nói: "Nghe ông nói như vậy, hình như tôi lại không hứng thú muốn biết nguyên nhân ông làm thế nữa."

Lương Thanh Bình: "..."

Không phải vừa rồi cậu còn nói có hứng thú với việc tôi làm sao, sao đột nhiên lại trở mặt như vậy?

Lương Thanh Bình mặt đen như đít nồi.

Ông ta nhíu chặt mày, ánh mắt dữ dằn nhìn người thiếu niên có dung mạo xuất sắc và tính tình thì vô cùng đáng ghét trước mắt: "Cậu giỡn với tôi?"

Diệp Sơ Dương nghe vậy liền xua tay, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: "Đâu có. Tôi chỉ muốn biết tại sao ông nhất định muốn biết quan hệ của tôi và Diệp Sơ. Một phản đồ Huyền Môn như ông quan tâm Diệp Sơ làm cái gì? Ông thích cô ấy sao? Chẳng ổn chút nào nhỉ!"

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Nếu như nói lúc trước bị Diệp Sơ Dương giỡn mặt ông ta có chút tức giận vậy thì bây giờ ông ta thực sự không thể nhẫn nhịn thêm.

Thằng nhóc thối trước mặt đang nói linh tinh cái beep gì thế.

Người đàn ông trung niên mặt đen như mực: "Rốt cuộc cậu có nói hay không."

"Vậy ông nói trước đi, ông nói cho tôi biết tại sao lại làm trò quỷ quái này rồi tôi sẽ nói cho ông biết quan hệ của tôi và Diệp Sơ." Diệp Sơ Dương xua tay, vẫn tỏ vẻ vô tội.

Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Lương Thanh Bình trầm ngâm một lát, bộ dạng như thể đang suy nghĩ có nên nghe theo lời Diệp Sơ Dương hay không.

Thời gian cứ thế từng giây từng phút một trôi qua.

Nhưng sắc mặt của Diệp Sơ Dương và Lương Thanh Bình vẫn vô cùng trầm ngâm.

Một lát sau, giọng nói có phần hơi khàn và rất bình tĩnh của Lương Thanh Bình vang lên bên tai Diệp Sơ Dương, ông ta bình thản nói: "Một vụ huyết tế chỉ về một người nhưng người đó là ai thì tôi không thể nói cho cậu biết.

Huyết tế vì một người.

Bất ngờ nghe được một câu như vậy, đôi mắt Diệp Sơ Dương lập tức nheo lại.

"Vì Huyết Nhẫn Giáo các người sao?" Thiếu niên nhíu mày lên tiếng.

Tuy nhiên Lương Thanh Bình đã lựa chọn từ chối trả lời câu hỏi này.

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nhìn cô: "Cậu có thể nói cho tôi biết cậu và Diệp Sơ rốt cuộc có quan hệ gì?"

Diệp Sơ Dương nghe vậy liền mỉm cười, trơ mắt bắt đầu nói bừa: "Thực ra cũng không có quan hệ gì cả, tôi gặp cô ấy khi cô ấy đi du lịch, cũng miễn cưỡng được coi là học trò của cô ấy, cô ấy dạy tôi rất nhiều thứ."

Nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Lương Thanh Bình không hề tỏ ra nghi ngờ gì nhiều.

Cả Huyền Môn đều biết Diệp Sơ khi còn ít tuổi không lo học hành, đi du lịch rất nhiều năm, nhưng thực ra cũng là do môn chủ Huyền Môn năm xưa muốn bảo vệ cô mà thôi.

Vì thế khi nghe Diệp Sơ Dương nói cô và Diệp Sơ có quan hệ sư đồ, Lương Thanh Bình cho rằng có thể tin tưởng.

Trầm ngâm một lúc trên khuôn mặt Lương Thanh Bình mới nở một nụ cười: "Nếu như cậu và Diệp Sơ là quan hệ sư đồ, tôi tin rằng việc hóa giải vụ huyết tế này không phải là việc khó khăn gì."

Sau khi nói xong, ông ta liền quay người bước tới chỗ lúc trước, ngồi xếp bằng trở lại.

Nhìn ý đồ rõ ràng là không định nói cho Diệp Sơ Dương biết cách phá giải vấn đề của thành phố W.

Có điều, Diệp Sơ Dương cũng đoán được kết quả này, cô phì cười quay người bỏ đi.

Thiếu niên từng bước từng bước rời khỏi nhà giam, bóng dáng mảnh khảnh kéo dài in xuống lòng người đàn ông trung niên khiến ông ta bất giác nheo mắt lại.

Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương ngồi trước mặt Mạt Đình Xuyên.

"Cậu nói rằng ông ta không nói cho cậu biết cách phá giải?"

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vô tội xòe tay ra: "Đúng vậy đấy!"