Mạt Đình Xuyên xuất thân từ quân đội, sự giáo dục từ nhỏ khiến anh không tin tưởng vào những cái huyền thuật như phong thuỷ. Khi tiếp xúc Diệp Sơ Dương, ngữ khí và thái độ của anh ta có tử tế một chút cũng là bởi Diệp Tu Bạch.
Lương Thanh Bình thì chẳng có Diệp Tu Bạch đỡ cho, tất nhiên là anh ta chẳng chút kiêng nể.
Hơn nữa, sau khi nghe việc Diệp Sơ Dương vạch trần những cách làm của Lương Thanh Bình thì Mạt Đình Xuyên có thể nói là lại càng thêm ghét cay ghét đắng tên ngụy quân tử trước mắt này.
Ngữ khí của Mạt Đình Xuyên lại càng trở nên quyết liệt, dẫu rằng lúc này mấy tên trợ thủ đang cảm thấy tức thay cho Lương Thanh Bình nhưng đứng trước đầu đạn thì bọn họ vẫn quyết định lo cái thân mình trước đã.
Lương Thanh Bình bước lên phía trước, khuôn mặt gầy gò lộ ra sự hung ác nham hiểm thế nhưng hắn đã che giấu hoàn hảo chỉ trong tích tắc.
Hắn mở miệng nói: “Mạt thiếu tướng liệu có phải có hiểu nhầm gì với tôi rồi không? Hơn nữa anh Dương đã giao chỗ này cho tôi, bây giờ anh phái người chặn ở đây không cho tôi vào là có ý gì? Lẽ nào Mạt thiếu tướng không định cho tôi một lời giải thích sao?”
Nghe có vẻ lời ông ta nói chẳng có chút bất thường gì.
Nhưng khi nghe đến hai chữ “anh Dương” thì Mạt Đình Xuyên lại cười nhạt một tiếng.
Lấy Dương Hà ra để gây sức ép với anh sao?
Cũng không xem xem cái tên ấy ở tầm nào.
Mạt Đình Xuyên lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nói: “ Tôi còn đang muốn Lương đại sư cho tôi một lời giải thích cơ đấy. Không biết ngài bày quan tài của Tề Anh ở đây là có ý gì?”
Lương Thanh Bình vốn dĩ đã nghĩ ra cái gì đó khi trông thấy Mạt Đình Xuyên xuất hiện ở đây. Nhưng khi nghe thấy hai chữ “Tề Anh” thốt ra từ miệng của Mạt Đình Xuyên thì dẫu rằng lúc trước ông ta có bình tĩnh thế nào đi chăng nữa lúc này đây sắc mặt cũng bất giác thay đổi.
Lương Thanh Bình dĩ nhiên biết rõ rằng Mạt Đình Xuyên không hiểu những cái này.
Thế là ông ta đưa mắt nhìn vào mấy người đứng đằng sau Mạt Đình Xuyên.
Ánh mắt nham hiểm ấy sau khi đảo vài vòng trên người Lâu Kim Lương thì lại một lần nữa đặt ánh mắt lên người Diệp Sơ Dương.
Dù gì thì Diệp Sơ Dương thực sự khiến ông ta có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lương Thanh Bình nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Dương một chặp nhưng Diệp Sơ Dương lại chẳng tỏ ra hốt hoảng, thần sắc cô bình thản nhìn lại vào ông ta. Khi tầm mắt của hai người chạm vào nhau thì khoé miệng của cậu thiếu niên bỗng nhếch lên một độ cong nửa như cười nửa như không, uể oải nói: “Lương đại sư nhìn tôi làm gì? Chi bằng ngài trả lời câu hỏi của Mạt thiếu tướng trước đi đã.”
Nghe vậy, Lương Thanh Bình liền thu lại ánh mắt, sắc mặt ông ta không đổi mà lãnh đạm nói: “Những thứ này nói với các người thì các người cũng không hiểu. Nếu các người có gì nghi vấn thì đi tìm anh Dương đi.”
Nói xong, Lương Thanh Bình bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Nụ cười ấy hiện lên trên gương mặt gầy gò của ông ta trông lại càng có chút đáng sợ, ông ta nhìn vào Diệp Sơ Dương rồi khẽ nói: “Cảm giác khi gặp cậu rất giống một vị cố nhân của tôi.”
“Ồ? Tôi giống với cố nhân của Lương đại sư sao? Vậy thì vinh hạnh thật đó.” Cậu thiếu niên không chút để tâm tới lời của đối phương mà chỉ lạnh lùng khẽ cong khoé miệng.
Dĩ nhiên Diệp Sơ Dương biết rõ cố nhân mà Lương Thanh Bình nhắc tới là ai.
Dù gì thì bọn họ cũng từng có duyên gặp gỡ.
Bây giờ ngẫm lại đột nhiên cảm thấy có chút châm biếm.
Diệp Sơ Dương lắc lắc đầu, đưa tay ra giật giật tay áo của chú út nhà mình rồi quay đầu sang hướng của Mạt Đình Xuyên: “Mạt thiếu tướng, vậy nơi này giao cho mọi người nhé. Tôi và chú út của tôi đi trước đây.”
Nghe vậy, Mạt Đình Xuyên cũng không từ chối.
Thế là Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch bốn mắt nhìn nhau rồi cùng quay người đi khỏi, đằng sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm khàn: “Diệp Sơ!”
Lời hắn vừa dứt, Diệp Sơ Dương chẳng thèm ngoái đầu mà chỉ xua xua tay: “Lương đại sư, tôi tên Diệp Sơ Dương.”