Chắc là vì đã biết tính tình của Mạt Đình Xuyên nên thời gian sau đó Diệp Sơ Dương rất bình tĩnh.
Diệp Tu Bạch thấy thằng nhóc nhà mình nằm ườn trên sofa chỉ biết rầu rĩ lắc đầu.
Cũng đúng lúc này, anh nghe thấy giọng nói mang tính thăm dò của thiếu niên vang lên: "Chú út à, chú không định hỏi cháu tại sao lại biết việc của Lương Thanh Bình sao?"
Nói thực lòng, sau khi nói với Mạt Đình Xuyên những lời đó, cô vẫn đang đợi Diệp Tu Bạch hỏi mình.
Nhưng đợi cả nửa ngày cũng không đợi được.
Boss Diệp Tu Bạch này nhìn cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong lòng Diệp Sơ Dương dấy lên cảm giác kì quái, vì thế cô mới không nhịn được lên tiếng.
Diệp Tu Bạch nghe xong chỉ thản nhiên liếc nhìn cô hỏi một câu tương đối chí mạng: "Tôi hỏi cậu, cậu sẽ nói với tôi chứ?"
Diệp Sơ Dương: "Không!"
Nói xong hai từ này, Diệp Sơ Dương càng vô cùng lúng túng.
Thấy mình trả lời nhanh và kiên quyết như vậy, vậy thì Diệp Tu Bạch hỏi cô có ý nghĩa gì chứ?
Diệp Tu Bạch thấy thằng nhóc nhà mình lúng túng như vậy liền mỉm cười vỗ đầu đối phương: "Tôi đợi thời điểm cậu mở lòng với tôi."
***
Ngày hôm sau, Mạt Đình Xuyên liền dẫn người tới.
Diệp Sơ Dương nhìn đối phương, cuối cùng xác nhận người đàn ông trung niên này nhìn đã ngoài năm mươi tuổi chắc không phải Thiên Diện.
Không biết tại sao, khi biết không phải Thiên Diện cô lại khẽ thở phào.
Chắc là tại vì tính cách nhăn nhở của Thiên Diện khiến Diệp Sơ Dương ấn tượng sâu sắc.
Khi Diệp Sơ Dương chú ý quan sát người đàn ông, người đàn ông đó đang quan sát cô. Ông ta nhìn người thiếu niên một lát sau đó mới giơ tay ra, mỉm cười nói: "Chào Diệp Cửu thiếu, tôi là Lâu Kim Lương, cũng may có cậu nên tôi mới có cơ hội được ra khỏi tù đi dạo một vòng."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền nhướng mày.
Cô lại đưa mắt nhìn về phía người đàn ông.
Lâu Kim Lương nhìn qua đúng là hơi lôi thôi, râu ria không cạo sạch, nhìn có vẻ tiều tụy.
Vì thế.
Mạt Đình Xuyên vì muốn tìm một người trộm mộ cho cô đã đi một vòng trong nhà giam thật sao?
Lợi hại!
Diệp Sơ Dương trong lòng cảm khái, sau đó liền bắt tay với Lâu Kim Lương, cười nói: "Chú Lâu khách sáo rồi, tiếp tới phải làm phiền chú Lâu rồi!"
"Không vấn đề gì."
Ngày thứ ba, nhóm bốn người Diệp Sơ Dương lại tới pháo đài.
Lần này, xung quanh pháo đài có một vài người đàn ông mặc quân phục màu đen bạc đứng canh gác, Mạt Đình Xuyên gật đầu với họ rồi nói: "Người của tôi."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu.
Vì đã vào một lần trước đó nên lần này bất luận là mở cửa hai đi vào cái nơi quỷ quái kia Diệp Sơ Dương đều vô cùng thuần thục.
Mạt Đình Xuyên đứng phía sau nhìn thiếu niên nhanh chóng dứt khoát lấy một chiếc kẹp tóc mở hai cánh cửa, nghĩ ngợi một lát sau đó lại lặng lẽ cất chìa khóa trong tay đi.
Xem ra hôm nay anh không có đất dụng võ rồi.
Mạt Đình Xuyên khóe miệng co giật cũng không nói gì, cứ thế lặng lẽ theo sau mấy người.
Diệp Sơ Dương dẫn mọi người tới căn phòng trong lòng đất.
Lâu kim Lương vừa nhìn thấy dáng vẻ trong mộ liền buột miệng nói ra ba chữ "Thống Vạn Thành."
Diệp Sơ Dương nghe vậy bật cười: "Chú Lâu đúng là tinh mắt."
"Không dám, chỉ là chúng tôi làm nghề này lâu rồi, hơn nữa tôi từng vào mộ thất của Hách Liên Bột Bột thật sự, vì thế có thể nhận ra ngay đây là mộ thất giả mạo."