Cuối cùng, khi mà Alice còn đang cảm khái tình yêu là một điều kỳ diệu thì Diệp Sơ Dương đã cùng Diệp Tu Bạch đi khỏi.
Buổi tối ngày hôm đó, hai người họ liền rời khỏi nước L, bay thẳng tới thành phố W của nước Z.
Kể từ khi nhìn thấy luồng sáng đỏ ấy ở trên weibo thì Diệp Sơ Dương đã ra quyết định sẽ nhúng một chân vào. Tuy bản thân cô không thích phiền phức nhưng chuyện này có can hệ vô cùng lớn, nếu cô thật sự khoanh tay đứng nhìn thì kết cục của cô cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
Khi máy bay chuẩn bị đáp xuống thành phố W thì hành khách trên máy bay cảm nhận được rất rõ rằng máy bay đang rung lắc.
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt lại, cô đang định nói gì đó thì bỗng nghe thấy người phụ trách của tổ bay nói trên loa tổng trấn an các hành khách đang sợ hãi hoảng loạn, họ nói chẳng qua là máy bay đang gặp phải khí lưu mà thôi.
Cô mặc nhiên một hồi rồi mở cửa sổ máy bay.
Quả nhiên, một bên của máy bay là luồng sáng đỏ mờ mờ.
Hành động của Diệp Sơ Dương lọt vào tầm mắt của người đàn ông, dĩ nhiên bản thân anh cũng biết là vì sao, anh chau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Có lẽ là máy bay đã va chạm với luồng sát khí của thành phố W nên mới khiến máy bay bị rung lắc, có điều không cần lo lắng.” Diệp Sơ Dương vừa đóng cửa sổ vừa chậm rãi giải thích.
May mà máy bay mà bọn họ ngồi chỉ bay qua phần rìa của luồng sát khí đó mà thôi. Nếu như va thẳng vào trung tâm của sát khí đó là e là tất cả hành khách trên máy bay đều không có kết thúc có hậu.
Vận may này~~~
Quả đúng là chẳng phải ai cũng có.
Diệp Sơ Dương trề môi, cô kéo bịt mắt xuống rồi dựa đầu vào bờ vai của người đàn ông: “Còn hai mươi phút nữa, cháu ngủ thêm tí nữa ngủ thêm tí nữa.”
Nghe vậy, người đàn ông quay đầu sang nhìn tên nhóc trên vai mình, ánh mắt phượng sâu thẳm ánh lên ý cười.
***
Nửa tiếng sau, máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay của thành phố W.
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch là người đầu tiên xuống máy bay, dẫu rằng bây giờ là bốn giờ sáng nhưng Diệp Sơ Dương vẫn móc cái khẩu trang màu đen ra đeo lên, rồi cô nhét hai tay vào túi áo nỉ, trông cô vô cùng ung dung bình thản.
Còn người đàn ông đi bên cạnh cô thì kéo một cái va li, thần sắc lạnh lùng.
“Bây giờ chúng ta tới Thịnh Thế à?”
“Vâng.” Diệp Sơ Dương gật gật đầu.
Sau khi tới khách sạn Thịnh Thế, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch mỗi người lấy một phòng. Giám đốc đại đường đó khi nhìn thấy hai người xuất hiện trước mắt, trong phút chốc liền ngây ra.
Sau khi ngây ra thì anh ta vội vã chào hỏi hai người hỏi, thậm chí còn hỏi họ có cần gọi Thịnh Minh tới không.
Đáp lại, Diệp Sơ Dương chỉ xua xua tay: “Không cần đâu, chuyện này không cần nói với Thịnh thiếu.”
Nghe vậy, giám đốc liền gật gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, anh ta đưa hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch về phòng.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương ngáp ngắn ngáp dài từ trên giường bò dậy.
Sau đó cô đi gọi cửa phòng bên cạnh.
Khi nhìn thấy người đàn ông ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh, Diệp Sơ Dương liền chớp chớp mắt, cô có chút nghi hoặc hỏi: “Chú út à, chú định
“Chẳng phải cậu định đi tới pháo đài xem xét tình hình sao?” Người đàn ông thần sắc bình thản hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền “ồ” một tiếng.
Trong lòng thầm nghĩ chú khấu trừ thời gian vừa khít luôn đấy.
Bởi vì trong lòng Diệp Sơ Dương mải nghĩ ngợi chuyện này nên hai người họ cũng không lãng phí thời gian, họ tới gần pháo đài một lần nữa.
Pháo đài buổi sáng cũng chẳng có mấy người.
Chủ yếu vẫn là vì nơi này bị coi là hiện trường vụ án nên đã bị quây lại, ngoài những đứa trẻ ham chơi và hai người Diệp Sơ Dương với Diệp Tu Bạch thì cũng chẳng có người nào âm thầm mò tới đây nữa rồi.