Đặc biệt là Diệp Hành Nhiên.
Mặc dù trước đây Diệp Hành Nhiên nói đùa rằng "uy lực của ba vẫn không hề kém năm xưa" nhưng cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ông chưa muốn ba mình biết chuyện của Diệp Tu Bạch và bảo bối nhà mình trong lúc này.
Nếu không Diệp lão chắc chắn sẽ tức chết.
Cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ.
Vì thế vừa rồi Diệp lão có nghe thấy lời ông và Diệp Tu Bạch nói không?
Diệp Sơ Dương lặng im không nói gì.
Diệp Tu Bạch đứng cạnh chắc cũng đang nghĩ như vậy.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Diệp Hành Nhiên hắng giọng một tiếng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười bước tới bên cạnh Diệp lão, cười ha ha hỏi: "Ba, sao ba lại xuống đây?"
Diệp lão: "Sao vậy? Đây là nhà tôi, tôi xuống đây cũng phải báo cáo với anh?"
Diệp Hành Nhiên: "Nếu ba muốn thì cũng được thôi!"
Diệp lão: "Anh cút ra xa cho tôi!"
Diệp lão cả giận trợn ngược mắt, sau đó dường nhưng lại nghĩ ra điều gì đó liền chống gậy gõ xuống sàn, nhướng mày hỏi: "Hai anh em nhà các anh vừa nói gì vậy? Cái gì mà thể diện với không thể diện?"
Diệp Hành Nhiên nghe xong lập tức biết được ba mình đã nghe thấy những gì mình và Diệp Tu Bạch nói.
Có điều cũng may ông chỉ nghe được nửa câu không mấy quan trọng phía sau.
Theế là Diệp Hành Nhiên liền cười hì hì, vừa đỡ Diệp lão xuống cầu thang, vừa cười nói: "Chú ba chẳng phải đã nói rằng chú ấy thích đàn ông sao? Con nói chú ấy không sợ mất mặt!"
"Thích đàn ông thì sao lại mất mặt?" Diệp lão nghe xong Diệp Hành Nhiên nói liền lạnh giọng quát một câu, sau đó lại hất tay con trai cả của mình ra, giơ tay chỉ vào đầu ông: "Bây giờ là xã hội tiến bộ, chú út thích ai thì thích, liên quan gì tới anh?"
Diệp Hành Nhiên: "...?" Aizz, không phải, ba à, trước đây ba đâu nói vậy.
Sau khi biết chú ba tìm được một anh con dâu, chả phải ba đã vò giấy vứt vào mặt người ta sao?
Sao bây giờ lại đứng về phía Diệp Tu Bạch?
Diệp Hành Nhiên bỗng cảm thấy phải chăng mình gặp ma?
Ông trợn tròn mắt: "Ba, đó là gia chủ của nhà họ Diệp chúng ta, nếu thích đàn ông, người khác biết được sẽ cười cho thối mũi."
Diệp Hành Nhiên lúc này hoàn toàn quên bẵng đi, người "đàn ông" mà Diệp Tu Bạch thì là con trai nhà mình.
"Nói cứ như thể năm xưa anh không bị người khác cười ấy." Diệp lão mặt không cảm xúc liếc nhìn ông, sau đó lại chống gậy bước tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch: "Ba nghĩ rồi, anh ba thích người thế nào ba cũng không quản, thích đàn ông cũng được, nhưng còn con..."
Nói tới ba từ cuối cùng, Diệp lão cầm gậy chỉ thẳng về phía người thiếu niên đang đứng bên cạnh cô che giấu sự tồn tại của mình: "Tiểu Cửu, chú út của con lớn rồi ông không quản nổi, nhưng con thì được. Con không được thích đàn ông, nếu không ông tắc thở cho con xem!"
Diệp Sơ Dương chả hiểu sao bị gọi tên, thậm chí nằm không cũng ăn đạn: "..."
Việc này sao lại kéo sang cô chứ?
Hơn nữa vì cớ gì Diệp Tu Bạch là đàn ông thì có thể thích đàn ông, nhưng cô là con gái thì lại không được thích đàn ông?
Ông nội thật thiên vị.
Chả trách ba cô Diệp Hành Nhiên sắp tức chết rồi.
Diệp Sơ Dương cho rằng mình có lẽ cũng sắp tức chết.