Khi anh mỉm cười lắc đậu, Diệp Sơ Dương cũng không biết đã nghĩ ra điều gì, bất ngờ lên tiếng: "Hay là lần sau đổi là cháu nói với ông nội?"
Diệp Tu Bạch: "Sao?"
Diệp Sơ Dương: "Đổi thành cháu đi chịu đòn chứ sao."
Diệp Tu Bạch: "…"
Bất ngờ nghe thiếu niên nói vậy, Diệp Tu Bạch liền trầm ngâm, anh nhìn gương mặt có vẻ rất nghiêm túc của Diệp Sơ Dương, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
"Việc như thế này lẽ nào không nên giao cho đàn ông lo liệu sao?" Diệp Tu Bạch nhướng mày nói.
Diệp Sơ Dương: "… Có phải chú hiểu nhầm gì về cháu không? Sao cháu lại không là đàn ông rồi?"
Mặc dù cô đích thị không phải đàn ông nhưng cô cảm thấy lời Diệp Tu Bạch nói đúng là rất đả kích lòng tự tôn của cô. Dù gì cô cũng đóng giả nam bao lâu như vậy, kết quả đối tượng nhà mình bất ngờ nói ra một câu như thể ám chỉ cô không phải đàn ông, Diệp Sơ Dương cho biết mình rất đau lòng.
Thiếu niên khi nói câu này, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Diệp Tu Bạch thấy vậy lại trầm ngâm.
Lẽ nào anh đã vô tình giẫm phải bãi mìn của thằng nhóc nhà mình?
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liền lặng lẽ liếc nhìn thằng nhóc bên cạnh, không thể không thừa nhận, thằng nhóc nhà anh tướng mạo rất xuất chúng.
Đôi mắt đào hoa rõ ràng rất khêu gợi.
Ừ…
Thực ra đúng là nhìn khá giống một cô gái.
Có điều tình tình, chắc chả có cô gái nào giống vậy.
Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Tu Bạch liền cứu vãn: "Là đàn ông, nhưng những việc này cứ giao cho tôi."
"Tại sao vậy?" Thiếu niên một tay chống má, ngẩng đầu hỏi.
"Tôi không nỡ để cậu bị đòn."
Diệp Sơ Dương: "…" Cáo từ!
Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Sơ Dương mới chậm rãi giơ ngón cái lên với anh.
Bái phục, thật sự bái phục.
Công lực nói lời yêu thương càng lúc càng thâm hậu.
Diệp Sơ Dương trong lòng không ngừng cảm khái, sắc mặt mơ hồ khiến Diệp Tu Bạch không khỏi nhíu mày.
Anh cũng chỉ nói thật lòng thôi mà?
***
Sau nửa giờ đồng hồ, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương về tới biệt thự nhà họ Diệp.
Hai người tới khá sớm, trong biệt thự chỉ có một mình Diệp lão, Diệp Hành Nhiên và Diệp Hồng Quân vẫn chưa về tới nơi.
Diệp Sơ Dương theo Diệp Tu Bạch vào thư phòng, Diệp lão lúc này đang cầm bút lông viết gì đó trên giấy tuyên, thấy vậy, hai người cũng không làm phiền Diệp lão.
Mười phút sau, Diệp lão chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn qua hai người.
"Anh ba, tìm được vợ chưa vậy?"
Diệp lão bất ngờ nói một câu như vậy khiến cả Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đều rùng mình, đặc biệt là Diệp Sơ Dương…
Thiếu niên mở tròn mắt, quay ngoắt lại nhìn người đàn ông.
Ý trong đáy mắt rõ ràng là: Tìm vợ?
Diệp Tu Bạch: "…"
Anh trầm ngâm hai giây, bàn tay chắp sau lưng lén nắm chặt lấy tay của thiếu niên, ý vỗ về an ủi rất rõ ràng.
Cũng đúng lúc này, anh từ tốn lên tiếng: "Tìm được rồi, nhưng người ta còn xấu hổ."
Thực ra khi mới bắt đầu, Diệp lão cũng chỉ buột miệng hỏi vậy mà thôi, bởi ông là một ông bố giục cưới rất điều độ, nhưng khi nghe Diệp Tu Bạch trả lời như vậy, bút lông trong tay ông liền ngoạch một đường.
Một vệt mực đen kéo dài trên nền giấy trắng.
Thật ngứa mắt.
Diệp lão mặt không cảm xúc nhìn tờ giấy trên bàn, sau đó lại quay ra nhìn con trai mình: "Anh ba, anh không lừa tôi đấy chứ? Lúc trước bảo anh tìm, anh sống chết không đồng ý, bây giờ lại nói rằng tìm được rồi."