"Gầy đi rồi."
Sau khi hôn xong, cuối cùng anh cũng có thời gian quan sát người thiếu niên bên cạnh khắp một lượt từ trên xuống dưới.
Diệp Sơ Dương nghe xong liền xoa mặt mình: "Thật vậy sao? Sao cháu không cảm nhận được?"
Nói xong cô liền nghiêng đầu hỏi: "Chú út, bây giờ chúng ta đi ăn cơm sao?"
"Ừ, cũng vừa tới giờ ăn cơm, tôi đặt chỗ rồi." Anh dịu dàng xoa nhẹ đầu thằng nhóc nhà mình, nhẹ giọng nói.
Sau khi vào phòng riêng của nhà hàng, Diệp Sơ Dương điên cuồng càn quét thức ăn, Diệp Tu Bạch thì nhàn nhã tựa vào ghế, ánh mắt chăm chú nhìn người thiếu niên trước mắt.
Từ khi thằng nhóc nhà anh biết rằng anh không thích đồ ăn bên ngoài, mỗi khi ăn cơm thấy anh không ăn cũng không khuyên giải nhiều lời nữa.
Ngược lại sẽ giống như bây giờ, dùng tốc độ nhanh nhất để ăn cơm sau đó lại chạy hùng hục về nhà nấu cơm cho anh.
Quả nhiên, nửa giờ sau, thiếu niên xoa bụng mình rồi lên tiếng nói với Diệp Tu Bạch: "Về thôi, về nhà nấu cơm cho chú ăn."
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liền nhíu mày nhìn cô: "Ăn no rồi chứ?"
"No rồi." Vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Sơ dương bất giác lướt qua hiện trường thậm chí có thể nói là hiện trường có chút đáng sợ.
Diệp Tu Bạch gọi cho cô rất nhiều món, mỗi món đều bị cô khua khoắng, hơn nữa có vài món trong số đó ăn chỉ còn lại bát đĩa.
Có một giây lát, Diệp Sơ Dương cảm thấy khẩu vị của mình có phải đã trở nên tốt quá rồi không.
"Đi thôi, đi thôi, đúng là ăn rất no rồi."
"Ừ."
***
Sau khi về lại căn hộ, Diệp Sơ Dương mau chóng vào bếp, sau đó tranh thủ thời gian trống liền cầm điện thoại lên xem theo thói quen.
Đăng nhập vào weibo, xem top tìm kiếm.
Không xem không biết, vừa xem đúng là giật mình.
Báo Chiều Đồng Thành V: Gần đây thành phố V xảy ra một chuyện lạ! Chiều ngày mười sáu, một tia sáng đó phóng vút lên trời, nghe chuyên gia phân tích đó là kì quan cực kì hiếm có!
Mọi chuyên gia đều đang tìm kiếm vị trí của tia sáng đó, nghe là ở chỗ pháo đàn nọ.
Nghe nói, bên dưới pháo đài này hình như có kho báu, cảnh sát đã có mặt ở đó đợi các chuyên gia tới.
***
Bất ngờ đọc được một dòng tin tức như vậy, Diệp Sơ Dương lập tức nhíu mày.
Cô dường như không hề do dự tiếp tục tìm kiếm các tài liệu liên quan tới tia sáng đỏ này và may mắn phát hiện ra có rất nhiều người chụp được hình.
Trong hình là một tia sáng không thực sự rõ nét.
Một tia sáng thấp thoáng, nhìn có vẻ rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể nhìn ra.
Diệp Sơ Dương chăm chú nhìn tia sáng đó một lát, cuối cùng liền bóp trán.
Một đám chuyên gia đần độn, lại còn kì quan, rõ ràng là sát khí.
Huyết quang sát.
Vì thế tòa pháo đài kia đã có vấn đề? Hoặc nên nói rằng pháo đài và thứ ở bên dưới lòng đất nơi đó đã có ảnh hưởng, cuối cùng liền hình thành huyết quang sát?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Sơ Dương trở nên vô cùng khó coi.
Uy lực của huyết quang sát cực lớn, không cẩn thận người của cả thành phố V sẽ bị sát khí giết chết, tới khi đó sẽ hình thành một tòa thành chết, huyết quang sát sẽ không chỉ còn là huyết quang sáng nữa.
Thiếu niên khẽ mím môi, trong lòng nghĩ thầm chắc vẫn phải tìm thời gian tới thành phố V xem thế nào.
Tối hôm đó, Diệp Sơ Dương nằm trên giường đang lên mạng tìm kiếm hiện trạng của thành phố V, vừa hay lúc này Thịnh Minh gọi điện tới.
Sau một hồi hàn huyên, Thịnh Minh liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Diệp Cửu thiếu, sau khi cậu rời đi, người của chính phủ có tìm tới chỗ tôi. Nói rằng pháo đài sát ở bên tôi đã giải quyết thì không cần quản những việc khác nữa."