Bảo anh vác dao chỉ về phía Diệp Cửu thiếu?
Anh thực sự không làm được.
Bình thường cho dù muốn mặc Diệp Sơ Dương vài câu cũng phải cẩn thận hết mức, nếu như thực sự chém đối phương...
Hi Cẩm Thần cho rằng chuỗi ngày tươi đẹp của mình cũng đã đi tới đường cùng rồi.
Bởi đối đầu với nhà họ Diệp, kết quả chỉ có một.
Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy, đôi mắt ướt át hẹp dài liền ánh lên một nụ cười.
***
Mười phút sau, các bộ phận đã chuẩn bị xong xuôi, Diệp Sơ Dương nhanh chóng thay xong trang phục diễn đứng vào vị trí trung tâm.
Cảnh hôm nay cô cần diễn thực ra rất đơn giản.
Jonathan và mọi người dựa theo các manh mối thuận lợi tìm được văn phòng làm việc trước đây của Cẩn Thanh Vân, sau đó phát hiện ra một màn hình điện tử.
Khi mở màn hình điện tử lên, trên màn hình xuất hiện gương mặt thanh tú của Cẩn Thanh Vân.
Người đàn ông trẻ tuổi, sắc mặt có phần nhợt nhạt xuất hiện trên màn hình, lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi biết các người có thể tìm được tới đây."
"Nhưng tìm tới được thì đã sao?"
"A423 không có thuốc giải, ờ, đúng rồi, hình như tôi đã trộn các thành phần khác vào thuốc giải rồi, bây giờ dược hiệu của nó còn mạnh hơn A423, các người có dám dùng không?"
"Nếu như các người có dũng khí, tôi có thể nói cho các người biết nó ở đâu."
"Chính là ở trong tủ lạnh sau lưng các người, còn về mật mã? Các người tự đoán đi."
Khi nói tới câu cuối cùng, người đàn ông khẽ nhếch làn môi tái nhợt của mình, nở một nụ cười nhạo báng.
Có thể nói rằng, Cận Thanh Vân của lúc này đã có chút biến thái.
Hắn ta bất chấp tất cả để báo thù loài người.
Quên đi sự thật mình cũng chính là một con người.
***
"OK." Hi Cẩm Thần giơ tay ra hiệu cho Diệp Sơ Dương, vẫy tay với đối phương, đợi sau khi đối phương đi tới bên cạnh mình mới lên tiếng khen ngợi: "Diễn rất tốt, sự biến thái của Cận Thanh Vân được thể hiện một cách hoàn mỹ."
Tiếng Hi Cẩm Thầm không quá lớn nhưng cũng đủ để Ngu Nhan Trạch ngồi nghỉ ở bên cạnh chưa rời đi nghe rõ mồn một.
Quả nhiên, khi Hi Cẩm Thần vừa dứt lời, sắc mặt Ngu Nhan Trạch lại thêm sa sầm.
Ngu Nhan Trạch thực sự không hiểu.
Rõ ràng Diệp Sơ Dương căn bản không tới trường, đừng nói tới lên lớp, còn Ngu Nhan Trạch, môn nào cũng có thành tích đứng đầu, vì thế sao có thể không bằng Diệp Sơ Dương được?
Nói cho cùng vẫn là vì Diệp Sơ Dương may mắn, không đóng cặp với Jonathan.
Ngu Nhan Trạch nghĩ vậy, sự lạnh lùng và bất kham trong mắt lại càng trở nên rõ rệt.
Anh ta khẽ cúi mắt, che đi cảm xúc trong mắt.
Hi Cẩm Thần ở phía kia dường như không phát hiện ra tâm tư của anh ta lúc này, chỉ tiếp tục nói với Diệp Sơ Dương về vai diễn của cô.
Nói rất lâu sau đó mới chịu buông tha cho cô.
Cuối cùng mới nhìn về phía Ngu Nhan Trạch.
"Ngu Nhan Trạch, cậu nghỉ ngơi sao rồi?"
Nghe vậy, người trẻ tuổi mới từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng liền gật đầu.
Về việc quay phim của Ngu Nhan Trạch sau đó ra sao, Diệp Sơ Dương cũng không rõ lắm. Cô cũng không hứng thú đi quan tâm khả năng diễn xuất của Ngu Nhan Trạch, tình cờ nhìn thấy một lần đã bỏng mắt một lần rồi.
Lần thứ hai...
Thực sự không chịu đựng nổi.
Giờ ăn tối, Diệp Sơ Dương bước ra khỏi phòng, khi vừa tới cửa thang máy, kết quả Ngu Nhan Trạch cũng đang đợi ở cửa thang máy liền giữ tay cô lại.
Lại còn túm ngay vào cánh tay bị thương của cô.
Sắc mặt Diệp Sơ Dương lập tức sa sầm.
"Bỏ tay ra." Thiếu niên lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.