Hôm nay Diệp Sơ Dương vốn định tới đây để tìm Lục Diệc Nhiên.
Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được Lục Diệc Nhiên, kết quả lại bảo cô từ bỏ?
Việc như thế này chỉ nghĩ thôi cũng biết là không thể nào.
Huống hồ, Diệp Sơ Dương cô cũng không phải là kẻ tham sống sợ chết, cũng không phải là một tên ngốc chỉ biết hùng hục làm bừa.
Diệp Sơ Dương cười nhạt một tiếng: "Thực sự rất tiếc, tôi là kẻ rất cứng đầu, vì thế hôm nay nhất định sẽ phải dẫn cậu nhóc này đi bằng được."
"Ý của Cửu thiếu là muốn đối địch với Evil chúng tôi?" Gã đàn ông đó nghe Diệp Sơ Dương nói vậy cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, thâm sâu, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
Evil?
Bất ngờ nghe được cái tên này, Diệp Sơ Dương lập tức nhướng mày.
Ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của thiếu niên khẽ nở một nụ cười nhạo báng.
Diệp Sơ Dương nghĩ, nếu như cô nhớ không nhầm, hình như cách đây không lâu, lần tới nước M, cô và Evil đã kết thù.
Nếu đã vậy còn nói đối địch cái gì chứ?
Diệp Sơ Dương thờ ơ cử động người, khẩu súng màu bạc trên tay khẽ phản xạ ánh sáng trên năm ngón tay cô.
Sau đó, gã đàn ông nhìn thấy thiếu niên trước mắt giơ ngón cái với mình, sau khi chậm rãi lắc qua lắc lại liền nói: "Anh nói sai rồi, không phải kết thù với anh, mà là đã là kẻ thù từ lâu rồi, vì thế, thật là ngại quá!"
Vừa dứt lời, bên tai mọi người lập tức vang lên những tiếng sột soạt liên hồi.
Gã đàn ông đứng trước mắt Diệp Sơ Dương dường như phát giác ra được điều gì liền quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy bao vây xung quanh người của mình là một nhóm người cầm súng khác.
Người đứng bên ngoài đám người đó, anh ta vô cùng quen thuộc.
Lục Cảnh Hoành.
Người đàn ông mặc áo vest màu đen không còn thư thả, đùa giỡn như ở trước mặt Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch khi trước, lúc này sắc mặt đang đằng đằng sát khí.
Ánh mắt anh ta thâm trầm, lạnh lùng, làn môi mím chặt.
Anh liếc nhìn người đàn ông mặt thẹo giống như nhìn một kẻ sắp chết.
Diệp Sơ Dương thấy vậy khẽ mỉm cười.
Gã mặt thẹo này chắc thực sự đã coi cô là kẻ ngốc.
Nào ngờ sau khi cô xác nhận được vị trí của Lục Diệc Nhiên xong liền gửi định vị cho quản gia Adelson, cũng chỉ có đám ngốc Evil này mới cho rằng có thể bắt được cô sau khi cô đi ra khỏi địa đạo.
Khi Lục Cảnh Hoành xuất hiện, nòng súng đang chĩa về phía Diệp Sơ Dương bất ngờ đổi hướng, lần lượt nhằm thẳng Lục Cảnh Hoành.
Cùng thời gian này, gã mặt thẹo cười nhạt một tiếng, sau đó rút một khẩu súng trong ngực ra nhằm thẳng Diệp Sơ Dương.
"Lục Cảnh Hoành, tôi biết anh và Diệp Tu Bạch rất thân thiết. Anh nói xem, nếu như bây giờ tôi giết Diệp Cửu thiếu, Diệp Tu Bạch sẽ đối xử với anh thế nào?"
Diệp Sơ Dương bị súng dí vào đầu: "... Người anh em, anh nói vậy cứ như thể Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành có gian tình vậy, nói đàng hoàng đi."
Lục Cảnh Hoành đứng cạnh: "..." Diệp Cửu thiếu, tình hình hiện tại, những điều cậu nói không phải mấu chốt, đều là beep beep.
Ánh mắt Lục Cảnh Hoành liếc qua mặt người thiếu niên ở phía xa, thấy đối phương thong dong như vậy liền biết được đối phương đã có kế hoạch ứng phó, vì thế anh ta cũng không mấy lo lắng nữa.
Đúng như những gì gã mặt thẹo nói, Diệp Sơ Dương nếu như có xảy ra chuyện gì ở đây, Diệp Tu Bạch chắc chắn sẽ xử đẹp anh ta và cả nhà họ Lục.
Bởi gã Diệp Sơ Dương này là bảo bối trong tim con hàng Diệp Tu Bạch.
Lục Cảnh Hoành trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói: "Anh không dám."