"..."
Nội tâm Thiên Diện lúc này tương đối phức tạp.
Anh ta lặng lẽ liếc nhìn đối phương sau đó rầu rĩ xua tay: "Được thôi, vậy cậu đi đi!"
Nhìn bộ dạng rõ ràng là chán chẳng buồn nói chuyện với Diệp Sơ Dương nữa.
Diệp Sơ Dương thấy vậy khá hài lòng, lại đưa mắt liếc nhìn cậu nhóc mà mình đang bế, nhấc chân bước ra ngoài.
Cô không ngờ, chính lúc cô nhấc chân bước đi, Thiên Diện sau lưng cũng đi theo giống như một cái đuôi.
Miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Mặc dù cậu không muốn nghe nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu nghe."
Diệp Sơ Dương: "..."
Sao khi Diệp Tu Bạch nói với cô về Thiên Diện thì chỉ nói đối phương lợi hại thế nọ thế kia, sao không nói tới việc người huynh đệ này là một gã dở hơi chứ?
Thiếu niên thở dài, cuối cùng cũng quyết định mặc kệ đối phương.
Nhanh chóng đưa Lục Diệc Nhiên ra khỏi địa đạo, Diệp Sơ Dương đứng trong một chiếc sân nhỏ ở bên ngoài, vừa muốn rời đi thì ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
Cùng lúc đó, Thiên Diện cũng từ từ bò ra khỏi địa đạo.
Hai tay anh ta vẫn còn đang vịn vào cửa địa đạo, nghiêng đầu nhìn xung quanh vắng lặng quá mức, sau đó bất ngờ mỉm cười: "Cục cưng, cậu có đánh lại được bọn chúng không?"
"Anh biết sao?" Diệp Sơ Dương bước tới trước mặt, giao Lục Diệc Nhiên cho anh ta.
Nghe vậy, Thiên Diện liền liếc nhìn nhóc lùn vẫn đang ngủ rất ngon, nhướng mày nhét cậu nhóc vào trong địa đạo sau đó nháy mắt với Diệp Sơ Dương: "Cục cưng, nếu như cậu gọi tôi một tiếng anh, tôi sẽ nói cho cậu có được không?"
"..."
Diệp Sơ Dương trầm ngâm hai giây, lạnh nhạt nhìn anh ta: "Muốn hời sao?"
"Tôi thấy cậu rất đáng yêu." Nói xong Thiên Diện lại thở dài: "Đáng yêu như vậy hãy để tôi được hời một chút thì đã sao chứ. Tôi còn giúp cậu cứu thằng nhóc này đấy."
"Tại sao anh lại cứu cậu ta trong lòng anh... còn không biết sao?" Diệp Sơ Dương cố tình dừng lại một chút, bỏ qua mấy từ abcxyz đi.
Sư phụ từng nói, không được nói bậy.
Thiên Diện bất ngờ nghe được lời như vậy, lông mày nhướng cao, muốn nói gì đó thì không khí yên tĩnh xung quanh đã hoàn toàn biến mất, ngay sau đó là sát khí bủa vây.
Ánh mắt Thiên Diện đảo một vòng trên gương mặt nghiêm túc của Diệp Sơ Dương, sau đó tốt bụng chớp chớp mắt nhắc nhở: "Cục cưng, hoa là thành phần vũ trang, lại rất động, cậu thực sự không định gọi tôi một tiếng anh sao?"
"Không định." Diệp Sơ Dương lạnh nhạt lên tiếng, sau đó mặt không cảm xúc rút trong túi áo của mình ra một khẩu súng, lên nòng rất thành thục, ngón tay nhỏ bé bóp cò súng.
Sau mấy chục giây, mười mất gã đàn ông đô con mặc trang phục màu đen xuất hiện trước mắt Diệp Sơ Dương.
Đám người này chắc đã phát hiện ra sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương từ trước đó, và chỉ đợi họ ra khỏi địa đạo.
Mười mấy người lập tức bao vây Diệp Sơ Dương, sắc mặt lạnh nhạt, không hề có chút cảm xúc nào.
Cho tới khi một người bước ra từ sau lưng mười mấy người tới trước mặt Diệp Sơ Dương.
Sắc mặt anh ta thản nhiên, ấn tượng sâu sắc duy nhất để lại chính là vết thẹo dài ở khóe mắt.
"Cửu thiếu nhà họ Diệp?" Gã đàn ông chừng ba mươi tuổi không mất chút công sức nào đã có thể nói rõ thân phận của Diệp Sơ Dương: "Bỏ thằng nhóc Lục Diệc Nhiên này lại, tôi sẽ để cho cậu đi!"
Thả cho cô đi?
Suy cho cùng cũng chẳng qua là không muốn đối đầu với nhà họ Diệp mà thôi.
Diệp Sơ Dương nhếch môi khẽ lên tiếng: "Không thể nào."