Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 293




"Việc cậu không thích, tôi sẽ làm thay cậu. Diệp Thị là của cậu, tôi sẽ giúp cậu quản lý, cậu không cần phải lo lắng những việc này." Hai tay anh chống trên sofa, hôn nhẹ lên môi cô, tiếp tục nói: "Không cần phải lo lắng tôi có mệt chết hay không, chỉ cần cậu mãi mãi ở bên tôi, những việc đó đều không thành vấn đề."

Diệp Sơ Dương: "..." Cô còn nhớ chú út mình trước đây chưa từng hẹn hò yêu đương, nhưng những lời mật ngọt sao càng nói càng thấy lên trình vậy?

Thiếu niên trầm ngâm hai giây sau đó chậm rãi hỏi một câu: "Đây thực sự là lần đầu tiên hẹn hò yêu đương của chú chứ?"

"Không tin tôi sao?" Người đàn ông lạnh nhạt nhìn cô, mặt không cảm xúc hỏi.

Diệp Sơ Dương nghe vậy sắc mặt còn không cảm xúc hơn cả anh: "Tin chứ, người khác có thể không tin nhưng chú út thì nhất định phải tin. Chú út nhà cháu lợi hại nhất, lần đầu tiên hẹn hò mà đã có thể học một biết mười."

Diệp Tu Bạch: "..." Không hiểu tại sao cứ có cảm giác lời cô nói không giống đang khen anh.

***

Năm phút sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch liền đi tới vị trí của pháo đài.

Nhìn từ tầng thượng của khách sạn Thịnh Thế, pháo đài dường như ở rất gần họ, nhưng đợi tới khi thực sự đi từ khách sạn tới pháo đài mới phát hiện ra quãng đường khá xa.

Có điều, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cũng không để tâm.

Hai người đi bên nhau, vừa đi vừa nói chuyện, nhàn nhã như đi chơi xuân.

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người cuối cùng cũng thong thả tới được vị trí pháo đài.

Pháo đài nằm ở hướng tây bắc khách sạn Thịnh Thế, đây là một bãi đất trống, xung quanh là đồng đổ nát của một số hộ dân đã di dời, cách trục đường chính một con phố.

Có thể nói rằng, trục đường chính một bên phồn hoa, một bên hoang tàn.

Đương nhiên là phía bên pháo đài hoang tàn.

"Cứ có cảm giác đâu đó không ổn." Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh anh, ánh mắt nhìn cảnh quan xung quanh, khẽ nhíu mày nói: "Theo như trợ lý của Thịnh Minh nói, pháo đài này là văn vật, vốn dĩ vì không muốn đội ngũ phá dỡ di dời làm tổn hại nên mới chọn di dời tới đây. Pháo đài lớn thế này, di chuyển rất khó khăn, kết quả lại đi chọn ở nơi quỷ quái thế này?"

Nơi này thực sự quá cũ nát.

Mọi người đều nói rằng một thành phố phồn hoa thế nào đi nữa cũng có một khu vực nghèo nàn lạc hậu, giống như một quốc gia không phải thành phố nào cũng phát triển.

Lúc này nơi xuất hiện trước mắt Diệp Sơ Dương, đưa mắt nhìn ra xa đều là đá vụn, cát bụi, rác rưởi chất chồng.

Cũ nát, hỗn loạn và bẩn thỉu.

Thực ra nơi này không hề thích hợp để đặt văn vật ở đây.

Cũng không biết đám người của chính phủ lại chập mạch gì nữa.

Thiếu niên đang nhíu mày ngẫm nghĩ, người đàn ông bên cạnh cũng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh quan giống cô, cuối cùng liền hỏi: "Có lên pháo đài xem thế nào không?"

Nghe vậy, ánh mắt thiếu niên mới chuyển từ cảnh quan xung quanh lên pháo đài.

Pháo đài không lớn, từ mắt đất nhìn lên liền có thể thấp thoáng nhìn thấy thân pháo đen kịt.

Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.

"Không đi, đợi hai ngày nữa xem thế nào." Diệp Sơ Dương lắc đầu với người đàn ông bên cạnh: "Nơi này nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, đám người của chính phủ chắc chắn cũng sẽ biết."

Nói thế nào đi nữa thì thầy phong thủy mà chính phủ lựa chọn chắc chắn cũng không phải vô dụng.

Điểm này, Diệp Sơ Dương có thể khẳng định.

Diệp Tu Bạch nghe vậy cảm thấy cũng rất có lý liền không nói gì nữa, chỉ nắm lấy bàn tay trắng ngần của thằng nhóc nhà mình đi ngược trở về.