"Cửu thiếu có thể nói rõ hơn không."
Đối với những thứ thuộc phong thủy, Thịnh Minh thực sự không hiểu, vì thế khi tìm những pháp khí này anh đều nhờ người khác. Nhưng bây giờ xem ra, có một số việc vẫn nên đích thân làm thì tốt hơn.
Thịnh Minh nhíu mày nhìn Diệp Sơ Dương, sau đó liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm của thiếu niên vang lên: "Ngũ Đế Tiền vốn là pháp khí dùng để hóa giải sát khí, nhưng sát khí trên xâu Ngũ Đế Tiền này còn nặng hơn cả uy lực của pháo đài sát."
Vì thế nếu như đây là Ngũ Đế Tiền mà người nhà họ Thịnh vô tình tìm được sau đó giao cho Thịnh Minh thì không sao, nếu như cố tình làm vậy thì chắc sẽ lại dính dáng tới hàng loạt ân oán.
Hơn nữa còn là ân oán sâu nặng.
Thịnh Minh nghe xong những gì Diệp Sơ Dương nói, sắc mặt lập tức đen như đít nồi.
Anh không ngờ trong đó lại còn có những điều ẩn chứa như vậy.
Sau một hồi trầm ngâm, người đàn ông trẻ tuổi gật đầu với Diệp Sơ Dương và người đàn ông ngồi bên cạnh cô, nói nhỏ: "Việc hôm nay bất luận là vô tình hay thực sự có người đứng sau lưng chỉ đạo, tôi cũng xin cám ơn Cửu thiếu và Tam gia. Sau này nếu có việc gì cần tới Thịnh Minh tối, hai vị cứ lên tiếng."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chậm rãi gật đầu.
Ba người chỉ trò chuyện một lúc, Thịnh Minh chắc đã bị vấn đề của Ngũ Đế Tiền làm cho tức sôi máu, khiến cho anh ta cũng nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ, sau đó sai giám đốc khách sạn dẫn Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch về phòng.
Trong thang máy, sắc mặt của giám đốc khách sạn rất khó coi.
Lần trước khi Diệp Sơ Dương tới, anh ta xem thường cô, thậm chí trong lòng còn hạ thấp đối phương, có điều sau khi nhắc tới "pháo đài sát" ở tầng thượng, giám đốc khách sạn cho rằng thầy phong thủ mới tới này mặc dù ít tuổi nhưng có vẻ thực sự có bản lĩnh.
Và lúc này, sự lợi hại của thầy phong thủy lại biểu hiện ra rồi.
Nhìn người đứng bên cạnh thiếu niên này là ai?
Giám đốc khách sạn không phải là người nông cạn, đương nhiên biết tên Diệp Tu Bạch, hơn nữa cả nước Z này, người có thể khiến thiếu tổng nhà mình tôn trọng gọi "Diệp tam gia", ngoài Diệp Tu Bạch ra thì không còn ai khác cả.
Người có thể ở bên cạnh Diệp Tu bạch thì sao có thể là thầy phong thủy bình thường được chứ?
Giám đốc khách sạn có chút lúng túng cúi đầu, dẫn hai người Diệp Sơ Dương về phòng xong liền rời đi.
Diệp Sơ Dương cũng không hề để bụng trước hàng loạt phản ứng của giám đốc khách sạn.
Cô bước tới ngồi xuống đối diện Diệp Tu Bạch, nghĩ lại những việc vừa xảy ra, không nhịn nổi liền xoa cằm cảm khái: "Không ngờ thiếu gia của nhà họ Thịnh lại tin tưởng cháu tới vậy."
Việc Ngũ Đế Tiền, chỉ nghe lời một phía của cô đã lập tức cho là thật.
Mặc dù cô đúng là đang nói sự thực.
Nghe thiếu niên nói vậy, người đàn ông liền nheo mắt lại, sau đó giơ tay về phía người thiếu niên, nhìn thiếu niên nhướng mày đặt bàn tay trắng ngần của mình lên lòng bàn tay anh, cánh tay anh lập tức dùng lực, kéo thẳng thiếu niên vào lòng mình.
Một bàn tay khẽ xoa đầu thằng nhóc nhà mình, Diệp Tu Bạch khẽ nói: "Cậu không cần phải gạt cậu ta cái gì. Huống hồ nếu cậu muốn xử lý cậu ta, cũng không cần phiền phức vậy."
Bởi anh còn sống sờ sờ ra đây, đâu phải chỉ đứng đó cho đẹp!
Nhà họ Diệp có thực lực đối phó với Thịnh Minh, hơn nữa Thịnh Minh cũng biết rõ điểm này nên mới tin tưởng thằng nhóc nhà mình tới vậy.
Anh khẽ bật cười sau đó nói sang chuyện khác: "Quên nói với cậu, Diệp Mộ Thành cũng ở đây."
"Sao?" Bất ngờ nghe được một câu như vậy, Diệp Sơ Dương lập tức ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh.