Rất rõ ràng, ở một vài phương diện nào đó thì thuần khiết trắng trong như Thịnh Minh sẽ không nghĩ tới điểm này.
Vì vậy mà nghe xong lời của Diệp Sơ Dương, Thịnh Minh liền gật gật đầu: “Vậy thì được, tôi sẽ bảo người đi tìm ngay. Việc hôm nay cảm ơn Cửu thiếu nhiều lắm.”
Lời của Thịnh Minh vừa dứt, trợ lý đứng bên cạnh nhận được ánh mắt của anh xong liền bước tới bên cạnh cậu thiếu niên lấy ra một cái phong bì lớn đưa cho Diệp Sơ Dương.
“Chút thành ý mọn, mong Cửu thiếu nhận lấy.” Thịnh Minh khẽ cười nói.
Tuy không biết là việc mà Diệp Sơ Dương nói cô thiếu tiền có đáng tin hay không nhưng hôm nay Thịnh Minh vẫn chuẩn bị một cái phong bì lớn. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vị Diệp đại sư chính là Diệp Sơ Dương thì anh ta dường như không chút do dự âm thầm ra hiệu cho trợ lý của mình.
Vì vậy mà độ dày của phong bì lại thêm một lớp trong sự không hay biết của Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhận lấy phong bì, nói một tiếng cảm ơn với Thịnh Minh.
Thấy vậy, Thịnh Minh liền nghĩ vị Cửu thiếu của nhà họ Diệp này có lẽ là thiếu tiền thật~~
Nhưng lúc trước ở trong buổi tiệc, ai có mắt cũng nhìn ra được là Diệp Tam gia đặc biệt thích vị Diệp Cửu thiếu này, cũng không đến mức là không cho cô tiền đó chứ?
Thảm như vậy sao?
Thịnh Minh cảm thấy bản thân bây giờ thật sự không lý giải nổi người có tiền hơn cả mình rồi.
Sau khi đi từ sân thượng của khách sạn xuống, Diệp Sơ Dương tạm biệt Thịnh Minh rồi bước tới bên cạnh Nhiếp Tử Diệu cười nói: “Đi thôi, để cảm ơn mối làm ăn từ nam thần Tử Diệu của chúng ta, tôi mời anh đi ăn cơm.”
Lời vừa dứt, Nhiếp Tử Diệu lập tức cảm thấy cạn lời nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Nếu là trước đây thì Nhiếp Tử Diệu chắc chắn chẳng chút do dự mà đồng ý luôn rồi, nhưng bây giờ, chỉ cần vừa nghĩ tới cậu thiếu niên trước mặt mình đây thực chất là Cửu thiếu của nhà họ Diệp thì anh ta lại cảm thấy có chút hoang mang.
“Diệp Tử à, tôi vô cùng nghiêm túc hỏi cậu một lần nữa, cậu thật sự là Cửu thiếu của nhà họ Diệp sao?”
“Trông tôi không giống với Cửu thiếu nhà họ Diệp trong suy nghĩ của anh sao?” Diệp Sơ Dương nhướng hàng lông mày dài lên cảm thấy hơi buồn cười nói.
Ừm.
Đây là một câu hỏi nghiêm túc.
“Nói thật lòng thì quả thật là không giống. Trong lòng tôi nghĩ, nếu thật sự Cửu thiếu nhà họ Diệp bước vào trong giới này thì nhất định sẽ phải khoa trương huyên náo. Hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây hình như cậu còn đóng vai quần chúng phải không?” Nhiếp Tử Diệu chau mày hỏi.
Nhiếp Tử Diệu thậm chí còn nhớ rất rõ, khi đó anh nhìn thấy Diệp Sơ Dương đóng vai người chết ở trong bộ phim truyền hình “Tập Kích”.
Nếu đổi lại là Cửu thiếu nhà họ Diệp của anh thì đã lấy được vai chính trong tích tắc rồi, có cần thiết phải đi đóng vai người chết để lấy tiền lương 100 tệ không?
Đúng là không bình thường.
Lời mà Nhiếp Tử Diệu nói với Diệp Sơ Dương nghe có vẻ bình thản nhưng từ biểu cảm của anh ta, Diệp Sơ Dương thấy rõ được sự ngờ vực trong đáy mắt.
Ánh mắt tựa như nhìn thấy trẻ bị đao vậy.
Trong lòng Diệp Sơ Dương cảm thấy buồn cười lắm, cô cười xua tay: “Đúng vậy đó, năm đó còn ít tuổi nên muốn tự nuôi lấy bản thân mà không phải dựa vào gia đình.”
Nhiếp Tử Diệu: “…….Suy nghĩ của người có tiền như các cậu thật kỳ quái.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Cậu thiếu niên nghe Nhiếp Tử Diệu nói xong, gật gật đầu biểu thị sự tán đồng.
Dáng vẻ đó tựa như người làm chuyện đấy không phải cô vậy.
Nhiếp Tử Diệu cạn lời trề môi.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương khẽ cười một tiếng rồi đưa tay khoác lên vai người đàn ông trẻ tuổi, cô cười nói: “Được rồi, không cần quá để tâm tới thân phận của tôi đâu, tôi chỉ là Diệp Sơ Dương mà thôi.”
Diệp Sơ Dương vốn dĩ là một người cởi mở, căn bản là cô chẳng quá chú ý đến cái việc như là thân phận. Nếu không thì bây giờ cô cũng chẳng ở bên Diệp Tu Bạch.