Thiếu niên cúi mắt, dường như vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng nhân viên phục vụ đã tới.
Thấy vậy cô liền tiếp tục lặng im.
Ăn cơm xong cũng đã là việc của hơn một tiếng.
Lục Diệc Nhiên kéo Lục Cảnh Hoành đi chơi không thấy tăm hơi, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương cũng rất
Trên đường về khách sạn, hai nhóm người liền chia nhau lên xe. Nhóm người Lục Cảnh Hoành về nhà họ Lục, hai người Diệp Sơ Dương thì về lại khách sạn.
Tuy nhiên cũng không biết có phải người nhà họ Lục lắm kẻ thù quá hay không, Túc Nhất vừa lái xe thì bất ngờ phát giác sau lưng có xe bám đuôi.
Diệp Tu Bạch nghe thấy vậy liền nhìn về phía sau, giọng nói lạnh lùng thờ ơ: "Cắt đuôi hắn ta."
"Vâng." Túc Nhất gật đầu.
Tiếp theo đó là quá trình liên tục liền đạp ga, đánh vô lăng vô cùng kinh hoàng. Túc Nhất lái xe không lợi hại bằng Túc Thất, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà Diệp Sơ Dương ngồi ghế sau cảm thấy mình bị đảo qua đảo lại tới chóng mặt.
Có một giây phút cô nảy sinh một loại suy nghĩ...
Cướp vô lăng của Túc Nhất tự lái...
Có điều suy nghĩ như vậy vừa mới nảy sinh, một bàn tay bất ngờ từ bên cạnh giơ ra, giữ lấy vai cô, kéo cô vào lòng anh.
Người đàn ông giữ chặt thiếu niên trong lòng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt ướt át của Diệp sơ Dương, khàn giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Vừa nhắm mắt lại, không gian xung quanh dường như trở nên chật hẹp rất nhiều, trước mắt cô là một màn đen tối, khoang mũi toàn là mùi hơi trên người anh, trong đầu bất giác lại bắt đầu xuất hiện tướng mạo và thần thái của anh khi ôm cô trong hoàn cảnh này.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đợi tới khi ngón tay anh khẽ lướt qua gò má mềm mại của cô, cô mới mở mắt.
Vừa mở mắt, lọt vào mắt cô chính là gương mặt tinh tế như tranh vẽ của anh.
Trong đôi mắt phượng lạnh lùng sâu thẳm đó chỉ có một bóng người...
Là cô.
Khoảnh khắc đó, cô dường như là toàn bộ thế giới của anh.
Cô nghiêng đầu, há miệng, bất giác hỏi một câu: "Chú út, chú hẹn hò với cháu, chú có đá bồ không vậy?"
Diệp Tu Bạch: "..."
Không khí im lặng hai giây, giọng nói vô cùng lạnh lùng của anh vang lên trong không gian yên tĩnh chật hẹp: "Tôi có gương mặt thích đá bồ sao?"
"Có vẻ là không, chú có gương mặt sát gái!" Thiếu niên vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Nếu không phải cô thực sự không nhìn ra tướng mặt của anh, cô đâu cần phải hỏi ra những câu hỏi kiểu này?
Có điều gương mặt đẹp trai này của Diệp Tu Bạch sát gái tới mức nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Thấy giọng thiếu niên chuyển từ tùy tiện sang nghiêm túc, anh nhíu mày, nhìn chằm chặp cô, khẽ nói: "Cả đời tôi chỉ cần có một mình cậu."
"..."
Diệp Sơ Dương hơi ngây người, trong lòng nghĩ thầm ai cho chú út nhà mình dũng khí nói ra câu nói này?
Lúc này, cũng không biết có phải Túc Nhất ngồi ở ghế lái thực sự không nhịn được nữa hay không, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Cửu thiếu, cậu coi Tam gia của chúng tôi sống tới hai bảy tuổi mới biết yêu, thì gục trong tay cậu. Điều đó cho thấy rõ sức quyến rũ của cậu, hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả."
Diệp Sơ Dương: "... Ờ, vậy anh đã cắt đuôi được đám người bám theo sau chúng ta rồi à?"
Túc Nhất ngây người sau đó gật đầu: "Cắt đuôi rồi, hay là tôi đi trước, Cửu thiếu và Tam gia nói chuyện tiếp nhé?"
Diệp Sơ Dương: "..."