Sau khi tới khu vui chơi, Lục Diệc Nhiên giống như một con chim sổ lồng, hết ngó bên này lại nhìn bên kia, còn ba người Diệp Sơ Dương thì đi sau lưng cậu ta.
Cuối cùng vẫn là Lục Cảnh Hoành không nhịn được nữa, một mình đi theo Lục Diệc Nhiên, để Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đi làm việc của mình.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương liền ngoái đầu nhìn chú út nhà mình, phát hiện đây có lẽ là lần đầu tiên đối phương cảm kích tên tử địch Lục Cảnh Hoành.
Khóe miệng cô khẽ co giật, không nói gì.
Diệp Tu Bạch cứ lặng lẽ đứng bên cạnh cô cũng không nói gì.
Không khí có vẻ khá bối rối.
"Có muốn ăn gì không?" Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa liền thấp giọng hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền xoa bụng, ba chiếc bánh bao hồi sáng đã được giải quyết hết, hơi nữa bây giờ hai người họ đứng ngây như phỗng ở đây cũng không ra sao, cô liền gật đầu.
Trong nhà hàng, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương tìm vị trí ở một góc, nhân lúc đồ ăn còn chưa mang lên, người đàn ông thấp giọng nói: "Hôm nay Túc Nhất nói gì với cậu?"
Sao?
Thiếu niên bất ngờ nghe được một câu nói như vậy liền nhướng mày, ánh mắt có nụ cười thoáng qua, hai tay cô chống căm, nheo mắt mỉm cười hỏi: "Chú út muốn biết? Sao không đi hỏi Túc Nhất."
"Nghĩ ra thì hỏi vậy thôi." Người đàn ông trả lời không hề chột dạ, nhưng không ngờ Diệp Sơ Dương sớm đã biết rõ tâm tư của anh.
Thiếu niên xua tay với anh, nhìn rất nghiêm túc, nói: "Thực ra cũng không có gì, thì nói chú út sắp ba mươi rồi mà vẫn còn là gã trai tân, chà chà, đúng là một lời khó nói hết..."
Diệp Tu Bạch: "..."
Thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông, Diệp Tu Bạch chính là điển hình.
Vốn chỉ muốn mượn cơ hội này hỏi xem thằng nhóc nhà mình suy nghĩ sao rồi, kết quả không ngờ cậu ta lại nói một câu như vậy.
Khi Diệp Tu Bạch còn đang cạn lời, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.
Anh nghĩ chắc anh đã bị ma ám rồi.
Trầm ngâm một lúc, anh mới chậm rãi lên tiếng; "Vì thế cậu có muốn kết thúc cuộc sống trai tân của tôi không?"
Diệp Sơ Dương: "..."Khắp thế gian này, người duy nhất dám ngang nhiên nói mình là trai tân chắc chỉ có một mình chú út nhà cô thôi?
Có điều sao mà đáng yêu thế.
Thiếu niên bật cười, sau đó nói: "Cháu không biết."
Diệp Tu Bạch tuy tính tình phóng khoáng nhưng không phải là người tùy tiện, cho dù không thể phủ nhận, sau khi được Tu Nhất làm công tác tư tưởng, cô dường như cũng biết mình có thiện cảm với Diệp Tu Bạch, nhưng hình như vẫn còn thiếu chút gì đó.
Cô nghĩ, việc gì cũng cần phải có một thời cơ thích hợp.
Nghe câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch cũng không ép cô.
Dù sao thì anh cũng còn rất nhiều thời gian.
Ăn trưa xong, Diệp Tu Bạch đi trả tiền, lúc này thiếu niên đang dựa vào ghế lặng lẽ nhìn bóng dáng anh.
Diệp Tu Bạch hôm nay không mặc đồ vest, có điều cũng chỉ là không mặc áo vest ngoài mà thôi. Anh vẫn mặc sơ mi trắng và quần tây màu đen, mặc dù ăn vận rất bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng nổi bật.
Đẹp trai hết chỗ chê.
Diệp Sơ Dương sờ cằm ngẫm nghĩ.
Người đàn ông như vậy không biết phải thích một người tới nhường nào mới có thể hạ mình tới nơi như thế này cùng cô ấy lượn lờ.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy dường như ở bên một người đàn ông như vậy cũng không tồi.
Chỉ có điều...
Tình cảm cần suy nghĩ quá nhiều yếu tố bên ngoài, đặc biệt là thân phận của cô sờ sờ ra đó.