Dưới ngón tay có phần thô ráp, da mặt thiếu niên mịn màng, láng mượt giống như một viên đá quý thượng hảo.
Lúc này Diệp Tu Bạch đột nhiên nhớ tới miếng ngọc bình an mà trước đây thiếu niên đưa cho mình.
Anh khẽ sững người sau đó cúi đầu kéo sợi dây màu đỏ ra, cuối đầu sợi dây có buộc một miếng ngọc bình an nhỏ nhắn, tinh tế.
Diệp Tu Bạch sống tới từng này tuổi rồi, nhận được vô số quà tặng, có điều chưa có món quà nào có thể mang theo mọi lúc mọi nơi thế này, thậm chỉ còn đeo trên cổ.
Đúng là khó tin.
Nhưng việc khó tin như vậy đã xảy ra.
Bây giờ nghĩ lại, hình như rất nhiều việc liên quan tới Diệp Sơ Dương đều được anh khóa chặt trong tận cùng kí ức, những lời nói buột miệng nói ra, hay những hành động bất chợt, rõ ràng đều rất đặc biệt, có điều từ đầu chí cuối đều bị anh bỏ qua.
"Chú út, sao chú lại ở đây?" Giọng của người thiếu niên có phần khàn khàn khi chưa tỉnh ngủ hẳn, cô nheo mắt nhìn anh, dường như phải nhìn rất lâu mới dám chắc chắn người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình chính là chú út Diệp Tu Bạch, thế là cô liền buông tay đối phương ra.
Diệp Tu Bạch nhìn tay mình, trên bề mặt vẫn còn mang theo nhiệt độ của ngón tay đối phương, có chút ấm áp.
"Tới thăm cậu." Anh hạ giọng nói.
Vừa dứt lời, thiếu niên vẫn còn đang ngái ngủ mơ mơ màng màng lập tức ngây người, cô xoay người bước xuống sofa, nghiêng đầu nhìn đối phương: "Chú út uống nhầm thuốc sao, muộn thế này rồi."
Hình như hơi uống nhầm thuốc.
Diệp Tu Bạch trong lòng cũng nhủ thầm.
Anh liếc mắt nhìn thiếu niên trước mặt, cuối cùng liền đứng dậy khỏi nền nhà lạnh tanh, sau đó bất ngờ lên tiếng: "Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hoành nói tôi thích cậu."
"..." Thiếu niên toan cất bước đi lập tức sững lại.
Cô dụi mắt, nhắm mắt lại mở mắt, kết quả phát hiện sắc mặt của người đối diện vô cùng nghiêm túc, hơn nữa gương mặt này đích thực là Diệp Tu Bạch không sai.
Nhưng thích cô là cái quỷ gì?
Thân là chú út thích cháu mình là điều vô cùng bình thường mà nhỉ?
Nhưng Diệp Sơ Dương biết việc này không hề đơn giản như cô nghĩ.
Cô trầm ngâm một giây, thái độ nghiêm tục nói: "Lục Cảnh Hoành nói sao là vậy, chú út, chú nhát lậy sẽ là không có chính kiến đấy."
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch lạnh nhạt liếc nhìn cô: "Tôi cũng thấy rằng tôi thích cậu."
Diệp Sơ Dương: "..."
Giờ này phút này, cảm giác ngái ngủ cuối cùng còn sót lại của Diệp Sơ Dương cũng bị lời tỏ tình bất chợt của Diệp Tu Bạch làm cho khiếp sợ bỏ chạy hết.
Ờ, có lẽ cũng được tính là tỏ tình.
Sau khi Diệp Tu Bạch dứt lời, không khí lại yên lặng hai giây, sau đó trong phòng khách vang lên tiếng cười có phần gượng gạo, Diệp Sơ Dương hắng giọng hai cái, gật đầu cố tỏ vẻ nghiêm nghị: "Cháu biết, cháu biết rồi. Cháu diện mạo xuất chúng, chú út thích hậu bối như cháu là điều rất bình thường, sức quyến rũ của bản thân cháu lớn vậy đấy."
Trong lúc nói, Diệp Tu Bạch đứng trước mặt thiếu niên, sắc mặt không cảm xúc nhìn thiếu niên đang nhích từng tí một sang bên cạnh nhưng thể coi anh bị mù không nhìn thấy gì.