Cảm thấy tên nhóc nhà mình đột ngột đánh trống lảng như vậy, Diệp Tu Bạch cũng chẳng để tâm.
Vừa hay lúc này anh cũng không muốn nói chuyện.
Thế là anh liền gật gật đầu.
*
Diệp Sơ Dương còn muốn đến lầu ba tìm Đoàn Kiệt nên hai người không đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Cậu thiếu niên từ phòng nghỉ của Đoàn Kiệt bước ra liền nhìn thấy dáng người cao thẳng của người đàn ông đang đứng ở cạnh cửa sổ cuối hành lang, anh quay lưng lại với cô, khí chất lạnh lùng.
“Chú út.” Cậu thiếu niên kêu lên một tiếng.
Diệp Sơ Dương vừa gọi đối phương vừa bước về phía anh, kết quả là khi đi tới cạnh anh cô mới phát hiện ra Diệp Tu Bạch đang nhìn cái gì đó.
Ánh mắt của cậu thiếu niên nhìn theo hướng nhìn của anh rồi dừng lại tại một chiếc xe đỗ phía dưới.
Có một đôi nam nữ đang đứng cạnh chiếc xe chuyên dụng màu trắng tựa như đang nói gì đó.
Diệp Sơ Dương dựa vào nhãn lực và trí nhớ xuất thần của mình, cô thành công đoán ra được người đang đứng quay lưng về phía họ nói chuyện với cô gái kia là ai~~
Ngu Nhan Trạch.
Im lặng hai giây, cậu thiếu niên dựa vào thành cửa sổ, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn chú út nhà mình: “Chú út, có đẹp không?”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch không chút biểu cảm quay đầu liếc cô một cái, ánh mắt đó quả thật là một lời khó nói hết.
Vậy nhưng đúng lúc này, không biết liệu có phải là Ngu Nhan Trạch cảm giác được có ai đang dán chặt mắt vào mình hay không mà anh ta vô thức quay đầu lại.
Sau đó, ba người họ mắt đối mắt.
Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương quả không hổ danh họ Diệp, ở một số khía cạnh y hệt nhau. Ví như bị người ta bắt quả tang đang nhìn trộm lại chẳng hề chột dạ, ánh mắt họ bình thản hững hờ, quả thật là khiến người khác tức chết đi được.
Nhưng Ngô Nhan Trạch thì không như vậy.
Cậu trai chau mày ngước lên nhìn người đàn ông ở trên, dẫu cách nhau một đoạn khá xa nhưng cậu ta vẫn thấp thoáng nhìn được khuôn mặt của anh.
Đôi mắt phượng dài hẹp dữ dội đan xen thần sắc u trầm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong lên lạnh lùng. Lúc này, ánh mắt Ngô Nhan Trạch hơi chuyển động nhìn sang cậu thiếu niên ở bên cạnh.
Ngô Nhan Trạch thấp thoáng nhớ lại khi Diệp Sơ Dương nói với cậu ta ở trong lớp~~
Cô không thích kiểu như anh, thích Man hơn một chút. Người đàn ông này với cô có quan hệ gì vậy?
Nghĩ tới điều này, hàng lông mày của Ngô Nhan Trạch lại càng nhíu lại chặt hơn, từ đáy lòng cậu ta toát ra một cảm giác buồn nôn vô tận, sau đó cậu ta liền cúi đầu nói gì đó với Tống Linh rồi lên xe chuyên dụng.
Cậu ta chẳng thèm liếc hai người đó thêm một cái.
Diệp Sơ Dương để ý thấy ánh mắt của đối phương biểu hiện ra khi quay đi liền lập tức cười khẽ một tiếng, sau đó cô cười sang nhìn chú út nhà mình: “Chắc cậu ta cho rằng chú là đối tượng mới của cháu đấy. Chậc, ánh mắt ấy quả thật khiến người ta muốn móc ngay tròng mắt ra.”
“Đối tượng mới, thế đối tượng cũ của cậu là ai?” Người đàn ông hững hờ hỏi.
Lời vừa dứt, Diệp Sơ Dương liền chớp chớp mắt, dường như cô không ngờ rằng đối phương đột nhiên lại hỏi cô câu này, cuối cùng cô chỉ có thể xua xua tay, khuôn mặt lộ vẻ vô tội: “Cháu làm gì có đối tượng, cháu không yêu sớm đâu.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch liền cười một cách khó hiểu.
Vài phút sau, hai người họ đi tới bãi đỗ xe, không hiểu sao Túc Nhất lại trở thành lái xe, anh ta đưa họ về căn hộ số 9 Cảnh Uyển.
Thời gian này Diệp Sơ Dương vẫn ở trong căn hộ của Diệp Tu Bạch, vốn dĩ cô đã muốn về nhà mình từ lâu rồi nhưng khi nói chuyện với cô, Túc Nhất chỉ làm bộ mặt áy náy rồi nhỏ tiếng nói ~~
Xin lỗi cậu, Cửu thiếu, căn hộ của cậu vẫn chưa sửa xong.
Khi đó căn hộ của Diệp Sơ Dương bị đám người Túc Nhất làm cho mấy cái lỗ to đùng, tìm ra được hai quả mìn, kết quả là mấy cái lỗ đó cứ để như vậy.