Lời nói khách sáo ai là không biết nói?
Đoàn Kiệt dám nói rằng, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Chỉ có điều, tuy Đoàn Kiệt là chuyên gia nhưng cũng không thể đọ được Tống Linh là kẻ mặt dày.
Người phụ nữ nghe Đoàn Kiệt nói vậy liền mỉm cười nói: "Cũng tạm, A Trạch cũng được xem là có thực lực và may mắn. Ờ, đúng rồi, Sơ Dương định giành nhân vật nào?"
"Cận Thanh Vân."
Ba chữ thong thả truyền tới tai Tống Linh.
Lúc này Diệp Sơ Dương vẫn đang ung dung dựa vào ghế, cô nhìn thấy ánh mắt của Tống Linh nhìn lên người mình khi cô nói ra ba chữ đó, cô khẽ mỉm cười: "Quản lý Tống không thấy rằng nhân vật Cận Thanh Vân rất có tính thử thách sao?"
Vừa dứt lời, nụ cười trên môi Tống Linh sững lại.
Ngay lập tức biểu cảm khuôn mặt của cô ta cũng khôi phục bình thường.
"Không sai, tôi cũng xin chúc Sơ Dương may mắn."
"Quản lý Tống khách sáo rồi." Diệp Sơ Dương mỉm cười đáp lời.
Diệp Sơ Dương cũng đã phát hiện ra, luận về khả năng diễn xuất, có lẽ người quản lý Tổng Linh này còn lợi hại hơn Ngu Nhan Trạch rất nhiều.
Cô mỉm cười không mấy để tâm, ánh mắt lướt qua mặt Ngu Nhan Trạch.
Sắc mặt đối phương dường như rất khó coi, không biết có phải là vì bị Tống Linh kéo tới đây nhìn thấy cô nên vậy hay không.
Diệp Sơ Dương nhìn người vẫn tương đối chuẩn, bởi vậy cô có thể nhìn thấy tâm trạng lúc này của Ngu Nhan Trạch.
Ngu Nhan Trạch rất ghét cô, thậm chí có thể nói là hận cô.
Vì thế cậu ta chắc chắn không muốn nhìn thấy cô.
Dù sao thì đối với Ngu Nhan Trạch, nhìn thấy cô sẽ thấy ghê tởm, mắc ói.
Diệp Sơ Dương ngẫm nghĩ sau đó quay lại nhìn căn phòng bên cạnh, chỉ thấy cửa phòng đó không biết đã mở ra từ khi nào, Tiết Văn Vĩ đang bước ra, sắc mặt trầm tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì.
Chỉ có đôi mắt đó dường như có phần căm ghét cô.
Cô thu lại ánh mắt, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, cười nói với Tống Linh: "Quản lý Tống, tôi và anh Đoàn xin phép đi trước."
"Ừ, chúc cậu may mắn." Tống Linh mỉm cười trả lời.
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền bước về phía phòng thử vai.
***
Ở một góc của đại sảnh, Tống Linh đứng cạnh Ngu Nhan Trạch, trên mặt Tống Linh đã không còn nụ cười khi gặp Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt lúc nãy, cô ta khẽ cau mày, thần sắc có vẻ bực dọc.
"Tôi thấy tướng mạo của Diệp Sơ Dương đúng là rất xuất chúng, hơn nữa cũng không dễ đối phó."
Vừa nãy khi trò chuyện với Diệp Sơ Dương, sự bình tĩnh và khí thế đối phương biểu hiện ra, diễn viên bình thường mới bước chân vào làng giải trí chắc chắn không thể có được.
Cô đã nói tại sao Đoàn Kiệt lại bất ngờ dẫn dắt một người mới, hơn nữa người mới này lại là một thiếu niên không mấy danh tiếng.
Khi đó cô từng chê bai Đoàn Kiệt ngốc.
Nhưng bây giờ xem ra, người ngốc rõ ràng là cô.
Là cô ta đã xem mọi chuyện quá đơn giản.
"Cậu ta đã thay đổi rất nhiều." Ngu Nhan Trạch cúi đầu, hạ giọng nói: "Trước đây cậu ta không như vậy, nhút nhát và hướng nội."
"Con người ai cũng sẽ thay đổi, huống hồ showbiz lại là một nơi hỗn tạp." Tống Linh lạnh giọng nói: "Có lẽ cậu ta chỉ là thích ứng với cuộc của giới này nhanh hơn cậu mà thôi. A Trạch, tôi đã nhận dẫn dắt cậu, tôi hi vọng cậu có thể cố gắng, chí ít hãy thể hiện giá trị của bản thân cậu."
Nghe vậy, ánh mắt Ngu Nhan Trạch thoáng chút sắc lạnh.
Tuy nhiên cậu ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Chị Tống, tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng giành được nhân vật Tề Minh."
Cũng là để giúp mình chứng minh bản thân, thua ai cũng không thể thua Diệp Sơ Dương.