Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 232




Cô gái, đừng nói nữa, tôi tin rồi.

Không nhìn mặt cô mà vẫn có thể hâm mộ, đúng là tình yêu đích thực.

Diệp Sơ Dương mỉm cười muốn nói gì đó thì loa đã gọi tới Dương Nguyệt Đồng, cuối cùng cô chỉ giơ tay làm động tác cố gắng lên với fan hâm mộ của mình.

"Chúc chị may mắn!" Cô mỉm cười nói.

Nghe vậy Dương Nguyệt Đồng liền gật đầu: "Công tử cũng vậy nhé! Hi vọng chúng ta sẽ vào chung đoàn!"

Nói xong, Dương Nguyệt Đồng liền giẫm trên đôi giày cao gót đi về phía căn phòng khác.

Sau khi Dương Nguyệt Đồng rời đi, Đoàn Kiệt liệt ngồi xuống vị trí của cô.

Đoàn Kiệt vừa rồi không đi đâu cả, vì thế đoạn đối thoại của hai người anh đều nghe thấy.

"Có gì muốn nói sao?" Diệp Sơ Dương nhướng mày nhìn anh.

Nghe vậy Đoàn Kiệt liền gật đầu, thì thầm nói toàn bộ những gì mình biết được: "Dương Nguyệt Đồng là thiên kim đại tiểu thư của gia đình họ Dương quyền thế ở thành phố Z, nghe nói là một đôi với Hi Cẩm Thần."

Diệp Sơ Dương: "..."

Đoàn Kiệt liếc nhìn người thiếu niên bỗng nhiên cạn lời trước mặt liền xoa mũi nói: "Tin này chắc là thật, tôi từng cùng Mộ tổng đi dự tiệc và gặp hai người đó."

Diệp Sơ Dương: "Đại tiểu thư đi đóng phim, chà, giống tôi."

Đoàn Kiệt nghe vậy, tuy ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng thì nhủ thầm...

Người ta Dương đại tiểu thư đi đóng phim vì yêu thích, còn Cửu thiếu cậu là vì nghèo.

Đường đường là Cửu thiếu nhà họ Diệp mà lại lâm vào bước đường này, Đoàn Kiệt cũng thấy xót ruột thay cho Diệp Sơ Dương.

Đương nhiên, những lời thẳng thắn đó Đoàn Kiệt tuyệt đối sẽ không nói với Diệp Sơ Dương.

Vạn nhất Cửu thiếu không vui đuổi việc anh thì anh thiệt thòi to.

Đang nghĩ vậy thì bất ngờ phía sau lưng vang tới tiếng bước chân.

Đoàn Kiệt quay đầu lại nhìn thì thấy một nam sinh ít tuổi, cũng may có Diệp Sơ Dương nên anh có thể dễ dàng nói ra được tên của đối phương...

Ngu Nhan Trạch.

Đoàn Kiệt nheo mắt, ánh mắt lướt nhìn qua nam sinh tới người phụ nữ đứng bên cạnh cậu ta.

Người phụ nữ này chừng ngoài ba mươi tuổi, tóc nhuộm đỏ mận, dáng người hơi đậm.

Đoàn Kiệt biết khá rõ về người phụ nữ này.

Quản lý có tiếng trong nghề, Tống Linh.

"Anh Đoàn, lâu rồi không gặp." Tống Linh bước tới trước mặt Đoàn Kiệt, mỉm cười giơ tay về phía người đàn ông.

Người trong giới đều biết Tống Linh là người không dễ đối phó, tướng mạo của cô ta nhìn khá thân thiện nhưng thủ đoạn thì vô cùng mạnh bạo, trong tay có rất nhiều tài khoản kinh doanh trực tuyến và spammer.

Phải biết rằng đối với một nghệ sĩ, minh tinh, tài khoản kinh doanh trực tuyến và spammer là thứ không thể thiếu.

Đoàn Kiệt vẫn luôn cho rằng, Ngu Nhan Trạch có thể móc nối được với Tống Linh cũng là một kì tích.

Người ta đều nói không giơ tay đánh người cười với mình, mặc dù Đoàn Kiệt không hề có thiện cảm với Tống Linh và Ngu Nhan Trạch nhưng anh vẫn mỉm cười bắt tay với Tống Linh, khẽ cười nói: "Đúng là lâu rồi không gặp."

"Vị này chính là nghệ sĩ của anh Đoàn, Diệp Sơ Dương sao? Quả nhiên là một thiếu niên có tướng mạo rất xuất sắc." Tống Linh mỉm cười nói.

Nghe vậy, trong lòng Đoàn Kiệt cũng chỉ cười nhạt.

Lăn lộn trong nghề nhiều năm như vậy rồi, Đoàn Kiệt biết không thể nghe lời của một số người.

Giống như người phụ nữ trước mặt.

Nói Diệp Sơ Dương là thiếu niên có tướng mạo xuất sắc, ý là Diệp Tu Dương chỉ có diện mạo chứ không có thực lực.

Chính là bình hoa di động có thể ngắm chứ chả có tác dụng gì.

Chỉ có điều ai là bình hoa di động, vấn đề này vẫn còn cần phải bàn thảo.

"Người của cô cũng không tồi, vừa vào nghề đã giành được vai nam chính, rất lợi hại."