"Nếu cậu muốn, có thể bảo Túc Thất mang đến."
Im lặng hồi lâu, Diệp Tu Bạch mới thốt ra một câu đáp.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười phủi tay: "Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác." Vả lại chiếc McLaren F1 của Túc Thất phí biết bao công sức để độ lên, nếu cô cướp ngang như vậy, thì thật không phải phép cho lắm.
Và điều quan trọng nhất, Diệp Sơ Dương thỉnh thoảng mới đua xe, nhưng Túc Thất không phải.
"Chiếc này đi, 599 cũng tốt mà." Ferrari 599 được xưng là con chiến mã màu đỏ, tuy đã hơi qua thời, nhưng không thể phủ nhận bản chất đua độ của nó không hề xuống cấp.
Diệp Sơ Dương vẫn có chút kiến thức nắm rõ về loại xe đua này, đừng nghĩ cô chỉ đại một chiếc, nhưng thực ra cô đã nhìn nắm rõ đống xe ở đây mới quyết định.
Thiếu niên xoay người bước tới mở cửa xe, ngồi vào trong.
Thấy thế, Diệp Tu Bạch cũng vòng sang mở cửa xe bên kia ngoài dự đoán của người khác, ngồi bên cạnh thiếu niên.
Diệp Sơ Dương: "?"
Dường như cảm nhận được sự bất ngờ của thằng nhóc nhà mình, ngón trỏ thon dài của người đàn ông gập lại đặt lên đùi, người tựa thoải mái vào lưng ghế, mắt hơi nhắm hờ, bộ dạng uể oải, "Cho tôi đi chung."
Hở.
Hình như cũng đúng, nhà bọn họ sống đối diện nhau cơ mà.
Diệp Sơ Dương mở chìa khóa đang nằm trên xe, đang định đạp ga, nhưng nghe người đàn ông bên cạnh lên tiếng: "Lấy súng chưa?"
"Lấy rồi."
"Vậy thì tốt."
Vậy thì tốt?
Bỗng nghe ba chữ này, Diệp Sơ Dương vẫn chưa phản ứng kịp. Nhưng mà, cô cũng chẳng có ý kiến gì.
*
Chiếc xe đua màu đỏ tăng tốc lao vùn vụt trên con đường cao tốc.
Khi lái xe Diệp Sơ Dương rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt của người ngồi cạnh đặt lên mình từ khi nào cũng không rõ.
Nhưng mà, ánh mắt của Diệp Tu Bạch rất kín đáo.
Bàn tay phải của anh gác bên ô kính cửa sổ, chống chiếc cằm kiên định của mình, ánh mắt nhìn thẳng trên con đường vô tận, nhưng ánh nhìn vẫn không tự chủ được lướt qua người bên cạnh.
Diệp Sơ Dương mím môi theo thói quen, ánh mắt nghiêm túc.
Nghe đồn người đàn ông rất điển trai vào lúc anh ta tập trung nhất.
Tuy Diệp Tu Bạch không thấy được vẻ điển trai trên người thiếu niên, nhưng không thể phủ nhận, đích thực rất ưa nhìn.
Đang suy nghĩ vu vơ, anh bắt gặp ánh mắt của thiếu niên tối sầm lại.
Tiếp đó, thân xe lắc lư.
"Có người đi theo chúng ta." Diệp Sơ Dương mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch vẫn chẳng có gì lo lắng, hờ hững đặt đôi mắt nhìn lên kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu, có ba chiếc xe con màu đen chạy theo phía sau chiếc Ferrari 599 màu đỏ, và ngay vị trí ghế phụ ló ra một cái đầu, đó là một người đàn ông. Trong tay người đàn ông cầm súng, đang nhắm bắn về phía bọn họ.
Diệp Tu Bạch thu hồi ánh mắt lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ bất ngờ hoặc căng thẳng.
Dường như sự việc đang diễn ra nằm trong lòng bàn tay anh.
Và sự thật cũng thực sự như vậy.
"Diệp Tử Húc yên lặng lâu như vậy, khó khăn lắm mới đợi được cậu ra khỏi nhà, không chọn cơ hội này ra tay, còn chờ đến khi nào nữa?"
"Cho nên chú cố tình bắt cháu tới tìm chú."