Diệp Tu Bạch nghe thế, im lặng nhìn món cá cải chua trước mặt.
Một hồi lâu, anh mới cầm đũa lên xúc một miếng.
Ơ.
Hình như bỏ vào miệng đích thực chẳng cay tí nào, nhưng mà, sau khi nhai tan vị, Diệp Tu Bạch làm một động tác y chang Lục Cảnh Hoành đã làm khi nãy…
Cầm ly nước trên bàn nốc thẳng vào miệng.
Lúc này, cái gì mà hình tượng, cái gì mà phong độ thì quăng sang một bên hết.
Ráng đè nén cảm giác khó chịu trong họng, Diệp Tu Bạch quay đầu nhìn sang người bên cạnh theo bản năng, khuôn mặt tiếp tục duy trì vẻ không cảm xúc.
Nhưng, thủ phạm chỉ nhướng mày với anh, sự ma lanh trong đôi mắt không hề che giấu.
Diệp Tu Bạch: "..." Thôi bỏ đi.
*
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương sớm dọn dẹp xong đống hành lý của mình, sau đó ngồi ở ghế sofa căn phòng kế bên.
Trên bàn là bữa ăn sáng được khách sạn chuẩn bị sẵn.
Thiếu niên vừa lướt điện thoại vừa dùng bữa ăn sáng truyền thống bánh bao nhỏ của nước Z.
Đợi Diệp Sơ Dương ăn xong, Túc Nhất cũng đã có mặt.
Mấy phút sau, ba người ra thẳng sân bay.
Sau khi xuống xe, Túc Nhất hì hục vác theo đống đá thô, theo sau hai người Diệp Tu Bạch đến máy bay.
Và ngay lúc này, thiếu niên đi bên cạnh Diệp Tu Bạch dường như nghe thấy tiếng gì đó, cô quay đầu nhìn, bèn bắt gặp cậu nhóc nhảy nhót sau lưng Lục Cảnh Hoành.
Lục Diệc Nhiên chú ý được Diệp Sơ Dương đang nhìn sang đây, lập tức vui mừng dùng sức vẫy bàn tay của mình, sau đó quay qua nói gì đó với cậu, rồi chạy về phía của Diệp Sơ Dương.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương cũng ra hiệu cho những người đi theo đằng sau, sau đó tiến về phía của Lục Diệc Nhiên.
Chỉ là, sự việc xảy ra tiếp theo không ai đoán trước được.
Vào lúc Diệp Sơ Dương chuẩn bị tới gần Lục Diệc Nhiên, một tiếng nổ rền vang truyền tới, thiếu niên kinh hoàng, vẫn chưa lấy lại sự bình tĩnh sau cú nổ, một viên đạn xé toạc bầu không khí gấp rút bay đến.
Diệp Sơ Dương chẳng phải là một kẻ ngây thơ, bên tai nghe tiếng vừa quen vừa lạ, lập tức xác định quỹ đạo của viên đạn.
Ánh mắt dồn về phía viên đạn bay đến, chỉ thấy trong tầm nhìn xuất hiện một vật thể màu đen.
Đôi mắt của Diệp Sơ Dương trở nên lạnh lùng, thân thể nhanh chóng xoay chuyển, tóm lấy cơ thể của Lục Diệc Nhiên lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Tu Bạch đang đứng gần mình nhất.
Động tĩnh này đương nhiên gây sự chú ý cho Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành.
Sau khi xác định Lục Diệc Nhiên an toàn không hề hấn gì, Lục Cảnh Hoành mới chậm rãi di chuyển về phía của Diệp Tu Bạch.
Không ai ngờ trong tích tắc lại phát sinh ra một loạt sự cố như thế.
Nhưng mà, tại hiện trường ngoại trừ anh bạn nhỏ Lục Diệc Nhiên ra thì ba người còn lại đều trải qua sóng gió lớn nhỏ trong cuộc đời, đặc biệt là vị gia chủ nhà họ Lục Lục Cảnh Hoành. Vì vậy, ba người chẳng có vẻ gì hoảng sợ.
"Anh." Đôi mắt to tròn của Lục Diệc Nhiên rơm rớm nước mắt, giọng khàn tiếng, khiến người nghe có chút mủi lòng.
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn nó một phen, nhẹ giọng an ủi: "Không sao cả, cậu nhắm mắt lại."
"Vâng." Cậu nhóc gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thấy vậy, thiếu niên mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt đào hoa hẹp dài chậm rãi nheo lại.
Nơi đây là chỗ đậu máy bay, ngoại trừ máy bay thì là không khí, rất rộng rãi, không hề có chỗ ẩn núp.
"Diệp Sơ Dương, mau chóng qua đây." Thấy thiếu niên dừng bước, người đàn ông bỗng cau mày.
Nghe lời, Diệp Sơ Dương hơi mím môi, không hề do dự, lập tức nhón bước chân nhẹ đi về chỗ Diệp Tu Bạch.