Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 175




Diệp Sơ Dương nghe chú mình nói vậy liền ngây người.

Cô quay đầu nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Anh ngồi vắt chéo hai chân, tư thế thoái mái che, ánh mắt lạnh nhạt.

Anh nói như vậy chắc là để an ủi cô chăng?

Nghĩ một lát, Diệp Sơ Dương cho rằng chắc chắn là vậy.

Thế là cô gật đầu, bàn tay trắng ngần đặt lên vai anh, vỗ mạnh hai cái: "Chú út yên tâm, nể tình chú an ủi cháu như vậy, cháu sẽ cẩn thận nuôi chú."

Dù sao thì cũng chỉ là nấu cơm mà thôi. Bản thân cô vốn dĩ cũng cần phải nấu cơm, căn bản không cần tốn sức gì lắm.

Ánh mắt Diệp Tu Bạch nhìn xuống bàn tay đặt trên vai mình, anh liền giơ tay kéo xuống, lạnh nhạt nói: "Ngồi hẳn hoi."

"Vâng." Diệp Tu Dương gật đầu không mấy để tâm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình khổng lồ trước mặt.

***

"Kính thưa các vị khách quý, tiếp tới sẽ là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng tôi." Người dẫn chương trình vừa dứt lời, ống kính liền chuyển tới chiếc bàn bên cạnh.

Trên bàn có một món đồ nhô lên, bên trên có che một tấm vải đỏ, là vật phẩm đấu giá mà người dẫn chương trình nói.

Cùng với lời của người dẫn chương trình, tấm vải đỏ đó cũng được mở ra.

Xuất hiện trước mặt mọi người là một khối đá thô phỉ thúy rất to, chừng bằng một đứa bé. Chí có điều khối đá thô phỉ thúy này có chút khác biệt với những khối đá thô mà Diệp Sơ Dương thấy khi trước.

Phần phía trước của đá thô đã được cắt ra, để lộ một mặt cắt màu lục nhạt.

"Thông qua giám định của chuyên gia, đây là phỉ thúy loại băng cao cấp, chất lượng gần như có thể tương đương với phỉ thúy loại già, giá khởi điểm là một triệu!"

Người dẫn chương trình nói xong liền mỉm cười nhìn đám đông bên dưới khán đài.

Chỉ trong một thời gian ngắn, giá đã tăng lên ba triệu.

Nếu như thực sự là một khối phỉ thủy loại băng cao cấp lớn như vậy, ba triệu rõ ràng là rất hợp lý. Nhưng trên thế gian đâu có việc gì tốt đẹp như vậy.

Phỉ thúy cực phẩm thực sự, nước M tuyệt đối không mang ra.

Khối đá thô trước mặt mặc dù rất lớn nhưng phần màu xanh cũng chỉ là một mặt mà thôi. Điều đó cũng có nghĩa là, khi đấu giá nói với anh phần màu lục là phỉ thúy loại băng cao cấp, nhưng ai mà biết được phần chưa cắt ra có phải là loại băng hay không?

Nếu như cả khối này đều là loại băng thì sẽ hời to.

Nhưng nếu như chỉ là lớp vỏ ngoài thôi thì sẽ khuynh gia bại sản.

Bởi từng mấy triệu đó đã coi như đổ xuống sông xuống bể.

Cuối cùng, khối phỉ thủy loại băng đó được bán ra với giá ba triệu hai trăm nghìn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, vật phẩm đấu giá cũng càng lúc càng quý giá.

Người ta đều biết vật quý để lại sau, việc này quả không sai.

Sau khối phỉ thúy loại băng đó, những vật phẩm khác đều là loại phỉ thúy già.

Lúc này đây, cho dù là Diệp Sơ Dương cũng không khỏi cảm khái một câu: "Chính phủ nước M đúng là lắm tiền."

Phỉ thúy loại già bình thường chả mấy khi thấy trên thị trường, ở đây cứ giống như bắp cải vậy.

Diệp Sơ Dương xoa cằm đứng trước màn hình điện tử tặc lưỡi, nghe vậy Diệp Tu Bạch không nhịn được liền quay đầu qua nhìn.

"Thích sao?"

"Không, chỉ đơn thuần cảm khái một câu chính phủ nước M lắm tiền mà thôi." Diệp Sơ Dương xòe tay.

Nghe vậy Diệp Tu Bạch mặt không chút biểu cảm nhìn cô, sau đó không chút biểu cảm trả lời: "Nhưng nhà họ Diệp nhiều tiền hơn cả nước M."

Dùng "giàu có sánh ngang với một nước" để hình dung nhà họ Diệp không hề quá đáng chút nào.

Nói thế nào thì thu nhập của nước M chỉ có mảng phỉ thúy, còn thu nhập của nhà họ Diệp là toàn diện.