Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 164




PaiPai nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu, cuối cùng vẫn phải buột miệng hỏi.

[Pai Pai: Diệp Sơ Dương?]

Diệp Sơ Dương thấy tin đó, cô nhướng mày rồi trả lời đối phương: “Vâng.”

Nhìn thấy câu trả lời chắc nịch này, tâm trạng của PaiPai càng trở nên quái lạ. Cô còn định nói gì đó nhưng ngay lập tức liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Nhấc máy lên nghe, đối phương ở đầu dây bên kia bình thản nói: “Chào cô, tôi là Đoàn Kiệt, quản lý của Diệp Sơ Dương.”

*

Tất nhiên Diệp Sơ Dương không biết người quản lý của mình và PaiPai nói gì với nhau, sau khi nhìn thấy phát ngôn đính chính của studio thì cô cũng không bận tâm tới việc thân phận trên COCO bị bại lộ nữa.

Vốn dĩ cô cũng không muốn giấu những người xung quanh.

Dù sao thì đây cũng chẳng phải là chuyện gì xấu hổ cả.

“Giải quyết xong rồi chứ?” Diệp Tu Bạch nhìn cậu thiếu niên bỗng chốc tâm trạng được thả lỏng, trong lòng anh cũng đã đoán ra được phần nào.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu: “Vâng, tốc độ xử lý công việc của Đoàn Kiệt rất nhanh.”

Đây là điều hiển nhiên.

Nếu Đoàn Kiệt không phải là người xuất sắc thì Diệp Tu Bạch vốn dĩ sẽ chẳng để anh ta dẫn dắt Diệp Sơ Dương.

Buổi chiều cũng chẳng có việc gì nên Diệp Sơ Dương định đi ngủ trưa. Diệp Tu Bạch khi đi ra liền nhìn vào đống len đang để ở trước cửa, anh chau mày lại rồi không kiềm được mở lời hỏi: “Cậu mua nhiều len như vậy làm gì?”

“Dạ?” Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt: “Bí mật.”

Nói xong hai chữ đằng sau, cậu thiếu niên nhìn người đàn ông cười híp cả mắt, không giấu nổi vẻ xảo quyệt trong đáy mắt.

Diệp Tu Bạch thầm nghĩ, tên tiểu tử này ở với anh càng ngày càng tự nhiên rồi.

Ngày thứ ba ở nước M, Diệp Sơ Dương đang ở trong khách sạn nghỉ ngơi cả ngày thì đột nhiên Lục Diệc Nhiên tới tìm cô, tiện thể ăn nhờ bữa cơm.

Thế nên kết quả cuối cùng là Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch ngồi cùng nhau, còn Lục Diệc Nhiên và Lục Cảnh Hoành ngồi cạnh nhau.

Khi Lục Cảnh Hoành buông đũa xuống còn không ngớt ca ngợi: “Tài nghệ của Diệp Cửu thiếu quả thật cao siêu.” Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Diệp Tu Bạch cứ luôn không muốn ăn đồ ở khách sạn nhà hàng rồi.

Tuy Diệp Tu Bạch chưa bao giờ rêu rao nói là anh chỉ ăn đồ mà Diệp Sơ Dương nấu. Nhưng mấy hôm nay ngày nào Túc Nhất cũng chạy tới bếp sau của khách sạn nên thu hút sự chú ý của bọn họ.

Vừa hay, hôm nay cháu ngoại của anh tới đây chơi nên tiện thể anh ta được một bữa hời.

“Không biết sư phụ của Cửu thiếu là ai?”

Diệp Sơ Dương: “Bản thân tôi.”

Đột nhiên Diệp Sơ Dương phát hiện ra suy nghĩ của vị gia chủ nhà họ Lục trước mắt cô có gì đó không đúng. Người đàn ông này ngoài mặt trông có vẻ rất lạnh lùng nhưng có lúc lại vô cùng tuỳ hứng.

Vốn dĩ là không giống kiểu lạnh lùng nghìn năm không đổi của Diệp Tu Bạch.

Nghĩ vậy, trong lòng cô khẽ thở dài, chả trách mà chú út nhà cô thích đàn ông, cái tính này quả đúng là chả khiến con gái thích được.

Diệp Sơ Dương đang nghĩ gì thì Diệp Tu Bạch thân là chú út tạm thời vẫn chưa có năng lực đoán ra được. Có điều, người đàn ông này thấy cuộc đối thoại giữa tên nhóc nhà mình và Lục Cảnh Hoành thì lông mày chau lại: “Sao anh lắm lời vậy?”

Lục Cảnh Hoành: “?”

Người đàn ông này lập tức cười nhạt một tiếng rồi quay đầu qua nhìn Diệp Sơ Dương, giọng nói trầm lại mang chút từ tính vô cùng mê hoặc lòng người: “Diệp Cửu thiếu, tôi nghe nói cậu thích đàn ông?”

Diệp Sơ Dương trợn mắt nhìn anh ta, cô không hiểu lắm tại sao vị gia chủ Lục Thị này đột nhiên lại muốn nhắc tới chuyện này.

Có điều cô vẫn lễ phép vâng theo câu hỏi, Diệp Sơ Dương gật gật đầu.

Lục Cảnh Hoành: “Cậu thấy tôi thế nào? Gả cho tôi nhé?”

Diệp Sơ Dương: “......”