Câu nói này của Diệp Sơ Dương thật ra chẳng có ý gì sâu xa, chỉ cảm thấy dùng nó trong trường hợp giận dỗi vô cùng thích hợp.
Nhưng mà, Diệp Tu Bạch lúc này không cảm thấy vậy.
Anh im lặng nhìn thiếu niên trước mặt, đáy mắt dường như lóe lên tia thâm sâu rồi vụt tắt, sau đó, chậm rãi mở lời: "Tuổi tác của tôi không lớn."
"Chú nhiêu tuổi?" Diệp Sơ Dương ướp cánh gà, hỏi một cách hờ hững.
"Hai mươi tám."
Hai mươi tám tuổi đích thực không lớn, tuổi tác này vừa vặn rực rỡ. Nhưng mà…
Bỗng Diệp Sơ Dương ngẩng đầu, đôi mày dài tinh tế nhướng lên, nói với vẻ gợi đòn: "Cháu mười tám, chú lớn hơn cháu mười tuổi."
So sánh như vậy, hai mươi tám tuổi đích thực được xếp vào hàng thanh niên già rồi.
Diệp Tu Bạch bị câu nói này làm ngơ ngác, sau đó không lên tiếng nữa.
Đối với sự im lặng của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương không thèm để tâm. Sau khi thân thiết với Diệp Tu Bạch, tính ra cô đã mò mẫm hiểu rõ tính cách của anh ta. Con người Diệp Tu Bạch, không khác gì nhiều so với lời đồn ở bên ngoài.
Lạnh lùng, cao sang, tự kiêu, ít nói.
Thời gian tiếp theo sau, Diệp Sơ Dương đặt toàn bộ tâm tư lên bữa cơm trưa của Diệp Tu Bạch.
Một tiếng sau, Diệp Tu Bạch ngồi ở phòng khách dùng cơm, còn Diệp Sơ Dương trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương lại đến quảng trường Thế Kỉ dạo một vòng quanh các gian hàng nhỏ, chỉ là lần này cô không dắt theo Lục Diệc Nhiên.
Mấy người đàn ông xăm hình chim khổng tước hôm qua dường như còn lảng vảng ngay trước mặt, tuy rằng cô không rõ những kẻ đó định làm gì, nhưng Diệp Sơ Dương không ngốc đến nỗi dắt theo Lục Diệc Nhiên xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Và, tuy vận may của Lục Diệc Nhiên không tệ, nhưng thị lực của cô cũng đâu thua kém gì.
Vì vậy, hai tiếng sau, Túc Nhất vác theo bao đồ của Diệp Sơ Dương, một bao đồ chứa toàn đá thô phỉ thúy.
"Cửu thiếu, cậu xem thời gian cũng không còn nhiều, Tam gia còn đợi về dùng cơm, hay là chúng ta quay về trước?" Túc Nhất đưa một cánh tay ra lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển hỏi.
Lúc bấy giờ, hắn mới biết công việc đi theo sau lưng xách đồ giùm người khác là một công việc kinh khủng biết bao.
Cửu thiếu là con trai đã khiến anh ta mệt mỏi như vậy, nếu đổi thành phụ nữ, chẳng phải anh sẽ mệt chết sao?
Sau khi Diệp Sơ Dương nghe lời của Túc Nhất, quay đầu liếc hắn một cái.
Thời tiết của nước M vô cùng nóng nực, vốn dĩ đi dạo trên đường đã cảm thấy oi bức, huống hồ Túc Nhất bây giờ còn đang xách nhiều đồ lượn lờ dưới trời nắng như vậy.
Thiếu niên giơ tay sờ cằm, nghĩ đến hôm nay mình thu hoạch không ít món, nên cô không nghĩ ngợi thêm, gật đầu đáp: "Được, mình về thôi."
Hai người về đến khách sạn, Túc Nhất giúp Diệp Sơ Dương vác bao túi chứa đá thô phỉ thúy đến phòng của cô.
Kết quả vừa mở cửa, hai người liền nhìn thấy đôi chân dài bắt chéo của người đàn ông, đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Một tay của Diệp Tu Bạch đang cầm điều khiển tivi, khi ánh mắt nhìn lên màn hình to kia, đôi mày hơi cau lại.
Tiếp đó, nghe thấy tiếng động anh bèn quay đầu.
Lập tức nhìn tới đôi má ửng đỏ do phơi nắng của Diệp Sơ Dương, sau đó nhìn lên đồ vật trong chiếc túi bố.
Chiếc túi da rắn anh từng thấy, hôm qua Diệp Sơ Dương đã mang nó về đây.
Thằng nhóc quỷ này rất có hứng thú với đá thô hay sao?
"Chú út, sao hôm nay chú qua sớm vậy?" Diệp Sơ Dương mang theo ánh mắt của người đàn ông đi đến sau lưng anh, xem thời gian trên chiếc điện thoại, sau đó chỉ Túc Nhất: "Túc Nhất, phiền anh đem đống đồ đó đặt vào chỗ trống trải trước, tôi đi tắm đã."