Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 158




Bản thân Lục Cảnh Hoành tuy không có thói quen sạch sẽ quá đáng, nhưng vẫn không chịu đựng nổi mùi mồ hôi trên cơ thể của người khác.

Lục Diệc Nhiên cũng giống vậy.

Sau khi Vương Trường Thanh dắt Lục Diệc Nhiên rời khỏi, bỗng dưng trong căn phòng chỉ còn lại ba người.

Diệp Sơ Dương ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch, chớp mắt kể với chú út về những món đồ mình mua.

Dù sao thì, chủ sở hữu tấm thẻ đó là Diệp Tu Bạch.

Diệp Tu Bạch nhắm hờ mắt, nghe cậu nhóc bên cạnh nói chuyện luyên thuyên không ngừng bằng giọng điệu nam giới nhẹ nhàng hơn vài phần. Không biết tại sao, tâm trạng luôn bình lặng trở nên khó chịu.

Anh nhìn sang chỗ khác trong yên lặng, lạnh nhạt mở miệng: "Không cần nói với tôi, thẻ đã đưa cho cậu rồi."

Câu này tức nghĩa là thẻ đã đưa cô rồi, vậy cô muốn mua gì thì mua, không cần phải báo cáo cho anh biết đâu.

Thông minh như Diệp Sơ Dương, đương nhiên nghe hiểu rõ ý nghĩa thâm sâu trong câu nói đó.

Cô gãi gãi chiếc cằm của mình, "ồ" một tiếng.

Tiếng "ồ" không mặn không nhạt, Diệp Tu Bạch nghe xong cau mày.

Vì vậy, người đàn ông tiếp tục mở lời bằng giọng điệu trầm thấp lãnh đạm: "Tiếp tục đi dạo hay trở về khách sạn?"

"Về khách sạn đi, vừa vặn dùng cơm trưa."

Lúc nãy dạo một vòng ở hội triển lãm lầu một, Diệp Sơ Dương đại khái đều để lại giấy với những món mình thích, cho nên bây giờ không có việc gì làm. Nếu đã như vậy, chẳng thà trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi.

Cho nên, hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch chào tạm biệt với Lục Cảnh Hoành, quay về khách sạn.

Vốn dĩ, Diệp Sơ Dương tưởng mình kết thúc bữa ăn ở khách sạn thì có thể nghỉ ngơi. Kết quả vừa dùng bữa xong định rời khỏi, sau lưng bỗng có cánh tay luôn mang chút sắc màu trắng ngần giơ ra, níu lấy chiếc áo khoác màu đen của cô.

Cơ thể mảnh mai của Diệp Sơ Dương bị lực sau lưng kéo ngã xiêu vẹo, suýt chút nữa té vào lòng của người đàn ông.

Diệp Tu Bạch thấy thiếu niên dừng lại, nhưng chưa buông tay, chỉ cầm lấy mũ của đối phương. Và Diệp Sơ Dương của lúc này chỉ có thể tự xoay vòng tại chỗ, hai cánh tay nắm lấy cổ áo của mình, cảm giác rõ rệt chiếc cổ bị khóa chặt, cô cau mày, hỏi: "Chú út, định làm gì vậy?"

"Tôi đói rồi."

"Vậy sao nãy chú không ăn cơm?" Diệp Sơ Dương nhìn lướt bàn, trên kia chỉ có dấu vết càn quét của cô.

Trong vòng nửa tiếng khi nãy, Diệp Tu Bạch dường như duy trì một kiểu ngồi đối diện cô, sau đó dõi nhìn cô dùng bữa.

Diệp Sơ Dương vốn tưởng anh không đói.

Nhưng bây giờ xem ra chẳng phải vậy.

"Đồ ăn của khách sạn không ngon, chỉ muốn ăn đồ cậu nấu thôi." Ánh mắt của Diệp Tu Bạch liếc đống đồ ăn trên bàn, lộ vẻ chê bai.

Thật sự anh không hiểu cho lắm, tại sao tài nghệ nấu ăn của Diệp Sơ Dương giỏi như vậy mà vẫn nuốt trôi món ăn của người khác nấu, thật không bình thường tí nào.

Nghĩ tới đây, mày của anh càng cau chặt hơn.

Sau khi Diệp Sơ Dương nghe được lời nói của chú út nhà mình, liền ngước đầu nhìn anh một chặp. Khi bắt gặp đôi mày của đối phương nhíu lại, sắc mặt khó coi, cô cũng cau mày theo.

Trông bộ dạng của đối phương, hình như thật tình ghét ăn đồ của khách sạn.

Thiếu niên giơ tay sờ cằm, nhớ đến tấm thẻ đen của anh từng cứu cô trong nước sôi lửa bỏng, cuối cùng vẫn mềm lòng thỏa hiệp.

"Được thôi, vậy chú nhờ Túc Nhất đến bếp khách sạn coi có đồ ăn gì, sau đó gửi đến phòng của cháu thì được rồi." Dứt lời, Diệp Sơ Dương cố gắng vươn dài tay ra, gỡ cánh tay đang cầm nón của mình.