Diệp Sơ Dương vốn dĩ thuộc dạng người không thích xen vào chuyện riêng tư của người ta.
Trừ khi coi tướng số.
Bây giờ đột nhiên nghe cậu nhóc nói vậy, bỗng cô không biết nên nói thêm gì nữa.
Im lặng trong phút chốc, cô chỉ xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Lục Diệc Nhiên, nhẹ giọng bảo: "Những gì nhóc từng trải qua trước kia chỉ để làm bàn đạp nghênh đón tương lai tươi sáng hơn."
Cô biết Lục Diệc Nhiên là cậu nhóc thông minh, nên chắc chắn nhóc sẽ nghe hiểu hàm ý cô nói.
Trên thực tế, đích thực như vậy.
Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn, bỗng dưng cong mày: "Anh, khi họ an ủi em đều bảo ba mẹ sống rất tốt ở thế giới bên kia. Chỉ có anh và cậu, không giống với họ."
Thật ra khi xảy ra tai nạn xe, Lục Diệc Nhiên chỉ khoảng ba bốn tuổi, khi đó cậu nhóc vẫn chưa hiểu chuyện nhiều.
Sau này, khi trưởng thành tầm bảy tám tuổi, nó chơi với đám trẻ bằng tuổi nó, đám trẻ đó bảo nó là thứ có cha sanh không có mẹ dạy, thậm chí còn nói xấu sau lưng nó bảo nó là thứ con hoang.
Lần đó, Lục Diệc Nhiên khóc lóc đi tìm Lục Cảnh Hoành.
Kết quả bị cậu mình đánh cho một trận nên thân.
Cậu nó nói: "Khóc cái gì? Con là con cháu của nhà họ Lục, cho dù ba mẹ con không còn trên đời này, những gì con làm đều sẽ tốt hơn cái đám nhóc có cha sanh mẹ dạy kia."
Sau đó, đại khái Lục Cảnh Hoành cảm thấy giọng điệu dạy dỗ của mình hơi nghiêm khắc, anh ngồi xuống sờ đầu của thằng nhóc, nhẹ giọng nói, "Nhiên Nhiên, con phải ghi nhớ, những gì con từng nếm trải, chẳng qua do ông trời đang thử thách con mà thôi."
Đây là điều mà Lục Diệc Nhiên từng nghe ở cậu mình, bây giờ lại nghe lần nữa từ chính miệng của Diệp Sơ Dương.
Lục Diệc Nhiên thật lòng cảm thấy, nó và Diệp Sơ Dương hợp cạ như vậy, âu cũng có lý do.
"Anh, anh thật tốt."
"Cám ơn, nhóc cũng rất tốt." Diệp Sơ Dương cười sờ đầu thằng nhóc, nhẹ giọng cười nói, "Được rồi, chẳng phải nói sẽ giúp tôi lựa chọn đá thô sao? Đi, mình cùng đi xem thử. Đến khi đó lỡ lấy được đồ tốt, thì tôi sẽ làm một phần cho nhóc nữa."
"Làm gì vậy?"
"Đương nhiên là đồ tốt rồi." Diệp Sơ Dương cười, nhưng chỉ thả thính chứ không nói rõ thêm.
Vì thế, thời gian tiếp theo, hai bóng người một cao một thấp lúc đi lúc dừng.
"Anh, cái này thật giống quả rứng đà điểu! Trong đó nhất định có đồ tốt!" Ánh mắt của Lục Diệc Nhiên đang lướt dạo bỗng chú ý đến một quả trứng hình dạng như "trứng đà điểu" đặt bên một ô cửa sổ to, vội kéo Diệp Sơ Dương nhắc nhở.
Nghe lời, ánh mắt của Diệp Sơ Dương đặt lên quả trứng kia.
Vừa nhìn qua đó, khối đá thô này quả thật rất to.
Trong thế giới cược đá, giá của đá thô được dựa vào số kí để tính toán giá tiền bao nhiêu. Vì vậy, rất có thể chi một khoản tiền lớn mua phải một cục đá to vô dụng.
Nhưng, tảng trước mắt thật sự có chút khác biệt.
Thân là người của Huyền Môn, mỗi ngày tiếp xúc với các đồ bằng ngọc, Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rõ rệt nguồn linh khí đậm đặc lan tỏa từ khối đá thô kia.
Vì vậy, khóe miệng của thiếu niên bất giác nhếch lên thành một độ cong nhỏ.
"Lợi hại." Cô giơ tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu nhóc, cười nhẹ một tiếng, bèn bước đến quầy trưng bày, rút một tờ giấy từ trong hộp chứa, viết họ tên số điện thoại của mình cùng với giá cả.
Diệp Sơ Dương không hề biết còn có người nào khác để mắt đến tảng đá này không, cũng không biết bọn họ sẽ đầu tư bao nhiêu tiền vào tảng đá này, cô viết ra một dãy số, sẽ nắm chắc phần lời.