Bách Việt Phong còn muốn nói gì nữa nhưng tiếng chuông điện bất ngờ đã giết chết mọi suy nghĩ trong đầu anh ta ngay tại cổ họng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng dựa bên cửa sổ.
Chuông điện thoại dùng nhạc không lời đơn điệu như vậy, ở đây ngoài Diệp Tu Bạch ra thì không còn ai khác.
Ngón tay thon dài với các đốt tay rõ ràng trắng quá mức của anh cầm lấy chiếc điện thoại màu đen, ánh mắt lạnh nhạt lướt nhìn tên trên màn hình điện thoại, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Thấy vẻ mặt đó của anh, Bách Việt Phong có chút tò mò.
Anh và Diệp Tu Bạch quen biết nhiều năm như vậy, bắt đầu từ hồi cấp ba anh đã biết rõ Diệp Tu Bạch là người rất lãnh đạm.
Nói dễ nghe là lãnh đạm, nói khó nghe một chút là lạnh lùng tàn nhẫn.
Bao năm qua đi, anh chưa bao giờ thấy sắc mặt Diệp Tu Bạch có thể thay đổi chỉ vì một cuộc điện thoại. Cho dù cuộc điện thoại đó có thể là một phi vụ làm ăn mấy trăm triệu.
Nhưng bây giờ...
Ánh mắt Bách Việt Phong ngập tràn hứng khởi.
Lúc này, Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng nghe điện thoại, vừa lên tiếng đã là giọng nói và khí thế rất dễ phân biệt, mang đậm chất Diệp Tu Bạch: "Cô Chu, chào cô."
Bách Việt Phong: "..."
Còn tưởng là tình nhân bất ngờ xuất hiện của Diệp Tu Bạch, không ngờ lại là cô giáo của tên nhóc Diệp Sơ Dương.
Bách Việt Phong trợn ngược mắt.
"Ngài Diệp, rất xin lỗi vì giờ này còn làm phiền anh. Nhưng hôm nay Diệp Sơ Dương đánh lộn với thiếu gia nhà họ Khổng ở trên lớp. Bây giờ mẹ của Khổng thiếu gia đang ở phòng giáo viên, mong anh và Diệp Sơ Dương có thể giải thích rõ về vấn đề này, anh xem..."
Diệp Tu Bạch nghe xong, giọng nói lạnh nhạt, đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh: "Đánh thắng không?"
"Cái... cái gì cơ?"
Cô giáo đang cầm điện thoại đứng trước mẹ của Khổng Kha Hàm nghe xong câu hỏi của đối phương, vẻ mặt vô cùng sửng sốt và ngạc nhiên.
Đánh thắng không là sao?
Cô giáo vẫn còn đang sững sờ thì ngay lập tức lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt, thờ ơ của Diệp Tu Bạch vang lên: "Bảo Diệp Sơ Dương tự giải quyết."
Vừa dứt lời, còn không đợi cô giáo trả lời, điện thoại đã bị ngắt.
Diệp Tu Bạch vừa bỏ điện thoại xuống, Bách Việt Phong liền trừng mắt nói: “Tên nhóc đó lại đánh nhau với người ta sao?"
"Ừ."
"Tên nhóc này càng ngày càng giỏi rồi." Nói vậy nhưng giọng nói của Bách Phong Việt không giấu vẻ ngạc nhiên.
Bách Phong Việt rất thích tới chơi nhà họ Diệp, hơn nữa cũng đã nhiều lần bắt gặp Túc Nhất báo tình hình của Diệp Sơ Dương cho Diệp Tu Bạch. Trước đây chẳng phải đều là Cửu thiếu nhà họ Diệp bị ai đó, ai đó bắt nạt? Cửu thiếu nhà họ diệp bị người khác mắng chửi, giẫm đạp, bạt tai ở đoàn làm phim...
Từ khi nào tên nhóc đó cũng biết phản kháng?
"Không được, nhà họ Khổng chả có ai tốt đẹp cả, tôi phải đi xem thế nào." Trầm ngâm một hồi, Bách Việt Phong liền đứng dậy khỏi sofa: "Không lẽ nào đánh thua rồi, tới so bì cha mẹ cũng thua nốt."
Diệp Tu Bạch: "Ai nói với cậu rằng nó đánh thua?"
"Lẽ nào không phải?" Bách Việt Phong lập tức tròn mắt: "Tên nhãi nhà họ Khổng chẳng phải là một tên đầu gấu có tiếng sao? Nhà họ Khổng đã phải tốn không biết bao nhiêu tiền để xử lý các việc làm bẩn thỉu của nó rồi."
"Vì thế cậu cho rằng nó thua rồi, nhà họ Khổng còn đi đòi công bằng sao?" Diệp Tu Bạch lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Mặc dù vừa rồi cô giáo đó không trả lời câu hỏi của anh nhưng Diệp Tu Bạch cũng không phải là tên ngốc, ngay lập tức có thể đoán ra kết quả của vụ đánh lộn này.
Đúng như anh nói, nếu như thiếu gia nhà họ Khổng đánh thắng, người nhà họ Khổng còn tới trường làm gì? Được nước lấn tới sao?