Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 137




Mặc dù lúc này Diệp Sơ Dương rất muốn nói một câu...

Ông tức chết rồi con vẫn còn có chú út làm chỗ dựa.

Nhưng để ông nội nhà mình có thể trường thọ trăm tuổi, những lời đại nghịch bất đạo như vậy cô vẫn cố nuốt xuống họng.

Diệp lão thấy người thiếu niên lặng lẽ cúi đầu đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch, ánh mắt thoáng chút rầu rĩ, song cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dặn dò Diệp Tu Bạch hãy dạy bảo cô cẩn thận, sau đó ra về.

Hôm nay Diệp lão nói là tới kiểm tra nhưng thực chất chỉ là muốn xem xem Diệp Sơ Dương có thực sự học tập bên cạnh Diệp Tu Bạch hay không mà thôi.

Sau khi Diệp lão rời đi, thiếu niên liền hất tung giày nằm xuống sofa, ở vị trí cách mặt mười centimet lại xuất hiện cuốn bách khoa toàn thư phân tích vũ khí kia.

Mặc dù mới đầu Diệp lão thấy cô đọc sách này hình như rất tức giận nhưng sau khi ông rời đi, Diệp Tu Bạch lại đưa sách đó cho cô. Không biết Diệp Tu Bạch đang làm trái lại lời ông hay là sao nữa.

"Chiều nay cậu ở đây, đợi lát nữa cùng về." Diệp Tu Bạch đứng bên mép sofa, cúi xuống nhìn người thiếu niên đang nằm thườn ở đó, khẽ nheo mắt lại: "Sách trên giá sách cậu có thể xem tùy ý."

"Bị ông bắt gặp cũng không sao?" Thiếu niên nhướng mày hỏi.

"Không sao." Diệp Tu Bạch nói, "Bên cạnh có phòng nghỉ, mệt thì tự qua bên đó."

"Vâng."

Mặc dù Diệp Sơ Dương đã đồng ý nhưng cũng không có ý định tới phòng nghỉ. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết phòng nghỉ đó là phòng riêng của Diệp Tu Bạch, cô đâu có ngốc mà đi chiếm địa bàn của người ta.

Hơn nữa nếu như cô không nhớ nhầm thì hình như Diệp Tu Bạch có chút ưa sạch sẽ, mặc dù cô và Diệp Tu Bạch tiếp xúc rất nhiều lần nhưng bảo cô ngủ trên giường của người ta, cô không có gan như vậy.

Thế là cả buổi chiều, Diệp Sơ Dương nằm trên sofa đọc hết cuốn sách này tới cuốn sách khác. Còn về Diệp Tu Bạch thì ngồi một bên giải quyết công việc.

Thời gian một buổi chiều nhanh chóng qua đi, khoảng năm giờ, Diệp Tu Bạch dẫn thiếu niên rời khỏi phòng làm việc, rời khỏi tòa nhà tập đoàn Diệp Thị.

Trên xe, Diệp Tu Bạch ngồi bên cạnh thiếu niên nhắm mắt dưỡng thần, sau vài phút, ngón trỏ thon dài ngọc ngà của anh khẽ cong lại, gõ xuống đùi mình, bất ngờ lên tiếng: "Thân phận của Ngô lão đã điều tra rõ ràng rồi."

Ngô lão?

Bất ngờ nghe thấy hai chữ này, Diệp Sơ Dương nhất thời không phản ứng kịp.

Có điều, sau khi ngẫm nghĩ nhanh chóng, cuối cùng cô cũng nhớ ra.

Ngô lão chính là thầy phong thủy được Diệp lão vô cùng coi trọng, còn bảo Diệp lão rời mộ tổ về khu vực đường Trường Long.

Diệp Sơ Dương khẽ nheo đôi mắt đào hoa, chống má, nghiêm túc hỏi: "Vì thế, đã điều tra ra vấn đề gì sao?"

"Ừ." Người đàn ông nghe thấy đối phương nói liền đáp một tiếng trước, sau đó nói tiếp: "Trên hồ sơ cho thấy, khi xưa ông ta xem sai phong thủy, hại chết rất nhiều người."

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương khẽ nhướng mày.

Đang định nói gì đó thì thấy anh rút ra một xấp tài liệu trong ngăn kéo của xe, sau đó đưa cho cô: "Hồ sơ của Ngô Ngọc Thành đã được cố tình sửa đổi, tốn không ít thời gian của đám Túc Nhất, chắc là do có người cố ý."

"Cho dù là cố ý, thời gian như vậy có phải hơi lâu không?" Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi.

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch ngước mắt, thờ ơ nhìn cô, giọng nói chậm rãi: "Hơn một tháng trước đã lấy được rồi."