"Thôi được rồi, kệ cậu thôi."
Cuối cùng, đối mặt với sự kiên quyết của Diệp Tử Húc, Diệp Mộ Thành cũng chỉ biết khẽ thở dài, sau đó vỗ vai đối phương.
"Vâng, tôi đi trước đây anh tư." Vừa dứt lời, Diệp Tử Húc hoàn toàn không buồn nhìn thần sắc của Diệp Mộ Thành, cứ thế quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, Diệp Mộ Thành khẽ mỉm cười. Anh thư thái dựa người vào bức tường màu trắng sau lưng, ánh mắt ôn hòa, trong đáy mắt ánh lên sắc đen thâm trầm.
Mấy người con nhà họ Diệp, không mấy ai thông minh...
Còn về Diệp Sơ Dương.
Chà.
Diệp Mộ Thành khẽ cười một tiếng rồi cũng bỏ đi.
***
Trên tầng cao nhất, Diệp Sơ Dương dựa vào khung cửa văn phòng làm việc của Diệp Tu Bạch, rảnh rỗi xem weibo.
Gần đây trên mạng có rất nhiều tin tức mới.
Ngôi sao này hẹn họ, ngôi sao kia đập đá, còn có cả một người ngoại tình...
Diệp Sơ Dương đang nhìn điện thoại một cách hào hứng, cánh cửa sau lưng bỗng két một tiếng.
Lúc này người thiếu niên đang dựa hoàn toàn vào cánh cửa, tiếng mở cửa vang lên, cô còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì người đã ngã ngửa ra phía sau.
Thiếu niên nhanh chóng dùng một tay kéo chặt khung cửa, cho dù đã giữ được người không ngã ra sau nữa nhưng sau lưng vẫn va vào một vật thế rắn chắc.
Cô ngây mặt ngẩng đầu lên, kết quả là nhìn thấy chiếc cằm rắn chắc và yết hầu gợi cảm của anh.
Diệp Sơ Dương: "..."
Cô cảm thấy gần đây cô và Diệp Tu Bạch có vẻ hơn bị thân thiết.
Thực ra Diệp Tu Bạch cũng không ngờ được rằng gã nọ lại đang đứng dựa vào cửa, khi mở cửa ra nhìn thấy người thiếu niên đó, anh gần như ngay lập tức giơ tay giữ lấy eo đối phương.
Vùng eo dưới lòng bàn tay anh rất mịn và mềm mại.
Những năm gần đây, đàn ông cũng chẳng giống đàn ông nữa.
Anh nhíu mày, đang định nói gì đó thì sau lưng vang lên tiếng hắng giọng kịch liệt: "Khụ khụ..."
Rõ ràng tiếng hắng giọng này chỉ là muốn thu hút sự chú ý của họ mà thôi.
Diệp Sơ Dương kéo cánh tay người đàn ông ra, cùng Diệp Tu Bạch đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Diệp lão tay chống gậy, mặt đen như đít nồi nhìn họ.
Ừ, nếu như ánh mắt có thể giết người, Diệp Tu Bạch có lẽ đã bị ngũ mã phanh thây sau đó băm vằm thành trăm ngàn mảnh.
"Tiểu tử thối, bỏ tay ra ngay!" Diệp lão dùng gậy chọc lên bộ móng vuốt trắng ngần đang kéo tay người đàn ông của Diệp Sơ Dương, cả giận nói: "Đừng cứ hơi tí lại sàm sỡ chú út con."
Diệp Sơ Dương: "...???" Sao lại biến thành cô sàm sỡ Diệp Tu Bạch rồi?
Bực bội trừng mắt nguýt Diệp Tu Bạch một cái, Diệp Sơ Dương cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi lòng anh, sau đó đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn."
"Ông đương nhiên biết đó là ngoài ý muốn, nếu con mà cố tình chui vào lòng chú út con, có tin ông đánh chết con không hả?" Diệp lão dùng gậy gõ liên tục xuống sàn phát ra tiếng "cộc, cộc, cộc" liên hồi, sau đó ông nói tiếp: "Ông nghe nói mấy ngày này con không cần phải đi đóng phim nữa, rảnh rỗi thì hãy theo học chú con, đừng để mất mặt nữa."
Nói xong ông lại quay đầu nhìn người đàn ông lặng lẽ đứng bên cạnh: "Còn con nữa đấy, không có việc gì thì tránh xa Tiểu Cửu ra. Đúng thật là, tôi phải tội gì thế này, con trai và cháu nội đều là gì ấy nhỉ... Cay?"
Diệp Sơ Dương: "Ông nội, đọc theo con, G, a, y, GAY!"
Diệp Tu Bạch: "..."
"Cút, cút, cút, đừng chọc tức ông, tức chết rồi con sẽ không còn chỗ dựa nữa đâu." Diệp lão lườm Diệp Sơ Dương, tức giận đùng đùng.