Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 130




Thời gian tiếp sau đó, Diệp Sơ Dương vừa nói nhảm vừa nấu cơm.

Khoảng mười một giờ rưỡi trưa, cánh cửa căn hộ bị mở ra, Diệp Tu Bạch bước vào.

Người đàn ông cứ thế đi thẳng vào bếp, kết quả là bắt gặp thiếu niên tựa vào bàn bếp, đang nói chuyện gì đó.

Đối với cảnh tượng như vậy, Diệp Tu Bạch sớm đã quen thuộc.

Ánh mắt của anh nhìn lướt qua người của thiếu niên, giây phút sau liền nhìn thấy gì đó, anh lập tức sững sờ.

Đôi mày dài của người đàn ông cau lại, nhưng chưa nói gì. Ngược lại sau khi Diệp Sơ Dương phát hiện sự tồn tại của người đàn ông, có chút chểnh mảng lên tiếng: "Sắp xong rồi, còn món canh nữa thôi."

"Ừ." Diệp Tu Bạch đáp, sau một hồi suy nghĩ, quay lưng ra khỏi phòng bếp.

Lúc này, nghe thấy lời đối thoại giữa streamer và người nhà, fan hâm mộ lập tức nhao nhao lên.

[Chú út, có phải là chú út không!]

[Ồ, ai muốn gặp mặt chú út xin gõ số 1!]

[11111111]

[Cho nên, nước ngọt không giết streamer, mà là giết chú út sao?]

[Streamer thật quá đáng, sao có thể đối xử với chú út thế cơ chứ.]

Diệp Sơ Dương: "Không giết chú ta thì còn giết ai được nữa." Cô trợn ngược mắt, thấy canh cà chua trứng sắp nấu xong, không tiếp tục tám nhảm với fan hâm mộ nữa, chào tạm biệt và thông báo thời gian livestream của ngày mai, bèn tắt camera và app livestream.

Toàn bộ món ăn được nấu xong, Diệp Sơ Dương dọn món ăn lên bàn.

"Chú út, ăn cơm thôi."

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch nheo mắt nhìn cô, lạnh lùng đáp một tiếng, đột nhiên anh hỏi: "Quần của cậu dơ rồi kìa."

Ủa?

Quần dơ?

Diệp Sơ Dương chưa hoàn hồn trở lại, vô thức cúi đầu nhìn xuống dưới quần. Kết quả chẳng phát hiện gì cả. Cô ngẩng đầu nghi ngờ, ý là đang hỏi Diệp Tu Bạch…

Quần dơ ở đâu?

Diệp Tu Bạch chạm phải ánh mắt của cô, yên lặng vài giây, giơ tay chỉ chỉ sau lưng cô.

Bỗng nhìn động tác của đối phương, trong lòng Diệp Sơ Dương dâng lên cảm giác bất ổn.

Giây kế tiếp, cô vội vàng xoay eo, một tay gạt quần lên xem, chỉ thấy phía sau mông có vết đỏ nhạt nhuộm trên quần.

Chiếc quần của cô là màu xám nhạt, nên dấu vết màu đỏ kia vô cùng bắt mắt.

Diệp Sơ Dương: "..."

Da mặt của thiếu niên bỗng chốc co giật mấy hồi, sau đó khóe mắt giật giật, tiếp theo mặt không cảm xúc nói: "Thật ngại quá, khiến chú bỏng mắt rồi. Lúc nãy bị ngã, ngồi phịch xuống sàn nhà."

"Rách sao?" Diệp Tu Bạch dùng biểu cảm ngờ vực hỏi.

Nghe thế, Diệp Sơ Dương đơ cứng lắc đầu, tiếp tục khuôn mặt không cảm xúc: "Ngồi lên trái cà chua, nát rồi."

Sau đó, cô căng giò bỏ chạy lên phòng ngủ ở lầu hai.

Sau khi Diệp Sơ Dương trở về phòng, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Khốn kiếp.

Tại sao “bà dì” của cô đến sớm một tuần vậy? Đến thì thôi, tại sao phải đến ngay lúc Diệp Tu Bạch có mặt kia chứ?

Chẳng lẽ, sức quyến rũ của Diệp Tu Bạch lớn đến nỗi “bà dì” cũng không bỏ qua?

Diệp Sơ Dương cảm thấy rất nhọc lòng.

Cô cởi chiếc quần dài ra, thay chiếc quần đùi ngắn, mặt không cảm xúc mặc tiếp một chiếc quần dài màu đen.

Lúc này cô chỉ có một ước nguyện, đó chính là hi vọng trai thẳng Diệp Tu Bạch không phát hiện ra dấu vết sau mông cô là sự yêu mến của “bà dì”.