Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 125




Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, Tạ Mục Hàm không có bất kỳ hành động gì cho tới khi vô số cảnh sát từ trên xe bước xuống, nòng súng đen chĩa thẳng vào người và đầu anh.

Người đàn ông trẻ tuổi chầm chậm quay người lại, chiếc áo khoác màu đen rơi xuống đất.

Tạ Mục Hàm đứng thẳng người, anh hơi nghiêng đầu cười chào hỏi với người đàn ông chỉ huy như lúc trước: “Anh Tề, đã lâu không gặp.”

Tạ Mục Hàm và Tề Minh quen nhau qua anh họ.

Thậm chí Tề Minh còn coi Tạ Mục Hàm như người anh em của mình. Thế nhưng lúc này bọn họ lại đối diện với nhau ở tình cảnh này.

“Mục Hàm, anh cậu biết được sẽ tức giận lắm.” Tề Minh thấp giọng lãnh đạm nhìn người đàn ông trước mắt.

“Em biết, nhưng nếu không làm vậy em sẽ hối hận.” Tạ Mục Hàm cười với anh ta: “Đây là lựa chọn của em, dẫu rằng anh ấy có nổi giận thì em cũng vẫn sẽ đi tiếp con đường đó.”

Kể từ khi biết cái chết của anh họ không phải là sự cố ngoài ý muốn thì anh đã không thể quay về ngày xưa nữa rồi.

Có lẽ chỉ có địa ngục mới là nơi thích hợp để người như anh tồn tại.

Anh đưa hai tay ra phía trước đợi Tề Minh tới còng tay mình lại. Khi chiếc còng tay chạm vào tay mình, bị người ta đưa đi, tâm trạng anh lại vô cùng bình thản.

Tạ Mục Hàm quay đầu nhìn tấm bia một lần nữa, ngũ quan thanh tú trở nên nhu hoà.

Anh nghĩ, cứ để vậy đi, để tất cả những chuyện ngày xưa theo gió cuốn đi.

*

“Chúc mừng cậu!”

Sau khi diễn xong, Triệu Vũ Hành cười với Diệp Sơ Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng nhìn cô.

Quay tới đây cũng coi như là sắp kết thúc rồi.

Mấy hôm trước, vai diễn của Nhậm Hạ Văn và Nhiếp Tử Diệu đã hoàn toàn kết thúc, hôm nay vai diễn của Diệp Sơ Dương cũng đã xong. Chỉ còn lại đoạn kết đơn giản của anh nữa thôi.

“Anh Vũ, cảm ơn anh thời gian này đã luôn chiếu cố cho em.” Diệp Sơ Dương cũng cười đáp lời.

Nghe vậy, Triệu Vũ Hành lại xua xua tay.

Đều là bạn bè cả, cái gì mà chiếu cố với không chiếu cố chứ.

Hai người còn đang nói chuyện thì Đoàn Kiệt đã bước tới cạnh Diệp Sơ Dương khẽ nói: “Cửu thiếu, đồ đạc đã thu xếp xong rồi, nhà hàng cũng đã đặt sẵn rồi.”

“Vâng.” Diệp Sơ Dương đáp lại, rồi cô cười với Triệu Vũ Hành: “Tối nay không biết anh Vũ có chịu nể mặt em không?”

Theo luật bất thành văn của bọn họ thì khi diễn xong vai diễn của mình dĩ nhiên phải tổ chức một buổi tiệc kết thúc, lúc trước Nhậm Hạ Văn và Nhiếp Tử Diệu cũng đã tổ chức rồi, họ mời tất cả thành viên của đoàn làm phim cùng tới ăn cơm.

Diệp Sơ Dương là nam thứ, trong trường hợp này tất nhiên cũng không thể kém hai người bọn họ.

Triệu Vũ Hành cũng hiểu ý của đối phương, anh gật đầu không chút do dự.

Tối hôm đó, mấy trăm người của đoàn làm phim tập hợp tại nhà hàng mà Diệp Sơ Dương đã chuẩn bị.

Nhà hàng thuộc tập đoàn Diệp Thị, khung cảnh xa hoa, đồ ăn đắt đỏ. Có thể nói liên hoan tại nơi như thế này, hoặc là cực kỳ lắm tiền hoặc là đầu óc có vấn đề.

Chẳng có gì để nghi ngờ, dĩ nhiên Diệp Sơ Dương không phải người đầu óc không bình thường.

Tất nhiên là cô cũng chẳng phải người lắm tiền. Có điều, Diệp Tu Bạch cực lắm tiền là được rồi.

Nơi này chính xác là do Diệp Tu Bạch chọn lựa, sau đó để Đoàn Kiệt chuyển lời cho Diệp Sơ Dương.

Vào khoảnh khắc biết điều này, suy nghĩ đầu tiên của Diệp Sơ Dương là...

Đúng là cô không uổng công nấu bao nhiêu bữa ăn cho chú út nhà mình như vậy.

Trong phòng riêng, Diệp Sơ Dương nâng ly rượu lên cười nói: “Các vị, xin chân thành cảm ơn sự chiếu cố suốt ba tháng qua của tất cả mọi người.”

Thấy vậy, tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về câu thiếu niên rồi cùng cười nâng ly.

Diệp Sơ Dương uống cạn ly rượu trong tay mình, sau đó Đoàn Kiệt mời mọi người bắt đầu dùng bữa.