Editor: Tiện Thần
Nếu em cũng biết ý tưởng này không thực tế vì sao còn muốn đem anh vào hố lửa? Giờ này khắc này, trong đầu Diệp Tu Bạch chỉ có một câu như vậy. Anh lại lần nữa sâu kín liếc liếc mắt về Diệp Sơ Dương một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương có vẻ vô cùng đứng đắn, phảng phất như hoàn toàn không có ý chê cười anh.
Giả, giả, tất cả đều là giả, người vợ này cũng là giả!
*
Buổi chiều tại nhà cũ Diệp gia còn có thể nói là tinh phong huyết vũ, nhưng buổi tối đã toàn là tiếng nói tiếng cười. Phúc thúc thấy cảnh tượng như vậy, đáy mắt lập loè quang mang vui mừng. Mà Diệp Sơ Dương vốn đang ngồi, dư quang khóe mắt liếc đến thân ảnh già nua có chút mập lên của Phúc thúc, cô tức khắc tiến lên kéo Phúc thúc ngồi ở bàn bên.
“Phúc thúc đến nếm thử tay nghề của cháu đi, cháu dám cam đoan tuyệt đối không hề kém hơn so với đầu bếp trong nhà.”
Nghe vậy, Diệp lão gia tử tâm tình rất tốt vô cùng thành thật gật gật đầu, sau đó liền gắp cho Phúc thúc đũa thịt cá.
“A Phúc ông nếm thử tay nghề của nhóc con đi. Tuy rằng ngày thường không đứng đắn một chút nhưng nấu cơm thì khá tốt. Về sau nếu ở giới giải trí không nổi nữa thì cũng có thể đi làm đầu bếp.”
Thời điểm Diệp lão gia tử khích lệ trù nghệ Diệp Sơ Dương lại thuận đường dẫm một chân trên người cô.
Diệp Sơ Dương: “……”
Cũng không biết có phải ông nội dỗi cô đến mức thành thói quen hay không, vào những lúc bất chợt cứ tiếp tục dỗi cô như vậy. Nghĩ đến đây, trên mặt Diệp Sơ Dương lộ ra một biểu tình xấu hổ. Kế tiếp mấy ngày nay, Diệp Sơ Dương liền giống như lời đã nói, trên cơ bản đều ở nhà cũ Diệp gia. Mà Diệp Tu Bạch phải quay lại công ty xử lý tình huống.
Không thể không thừa nhận, Diệp Tu Bạch có thể đem Diệp thị quản lý tốt như vậy, thật sự có chút thủ đoạn. Rõ ràng lúc trước cổ phiếu tập đoàn Diệp thị còn đang rớt giá thậm tệ, nhưng chờ đến lúc Diệp Tu Bạch trở về chủ trì đại cục thì đã bắt đầu chậm rãi tăng trở lại. Nếu Diệp Mộ Thành thấy tình huống này chắc phải bị tức chết rồi nhỉ?
Mấy ngày nay, nhà cũ Diệp gia có nghênh đón mấy người khách. Chính là Mạc lão gia tử mang theo Mạc Tử Nghiên cùng nhau tới Diệp gia làm khách. Mạc Tử Nghiên vừa thấy nhà cũ Diệp gia liền đi thẳng đến phòng Diệp Sơ Dương. Thấy một màn như vậy, Mạc lão trên trán gân xanh đều muốn phát bạo rồi.
“Này con bé chết tiệt kia, sao lại cứ luôn đồ hồ thế hả?"
Nghe vậy, Diệp lão ngược lại có vẻ thập phần bình tĩnh, thần sắc nhàn nhạt liếc mắt một cái đến bóng dáng Mạc Tử Nghiên, khí đạm thần nhàn nói, “Cô gái trẻ trung xinh đẹp như thế này, có sức sống một chút mới tốt. Nếu nó cả ngày an tĩnh y như thi thể ngồi trước mặt ông, ông cảm thấy tốt được sao?”
Mạc lão gia tử nghe vậy, tức khắc cạn lời. Đây là so sánh kiểu giống gì thế?
“Được rồi được rồi, không cần để ý tới hai con bé kia, chúng ta đi thư phòng nói chuyện đi.”
Mạc lão gia tử nghe vậy, gật gật đầu, sau đó thuận miệng lại nói một câu, “Nguyên bản còn nghĩ hai nhà có thể kết thành thân gia, hiện tại nghĩ lại thật là có chút nghĩ nhiều rồi.”
“Ông nếu gọi là nghĩ nhiều, tôi đây chẳng phải là ảo tưởng càng nhiều hay sao?!” Diệp lão gia tử không chút do dự mắt trợn trắng.
Mệt cho ông còn liều mạng thúc giục Diệp Tu Bạch tìm bạn gái mang về nhà, kết quả cũng đáng mừng —— Xác thật tìm được bạn mang về nhà.
Nhưng Diệp lão gia tử chết cũng không nghĩ tới, người bạn gái này vốn dĩ chính là người nhà mình.
Tưởng tượng đến lúc hai đứa nhãi con Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch giấu trời qua biển nói chuyện yêu đương, ông liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.