Edit: Tử Đằng
“Ydza. Đúng rồi, cháu còn muốn hỏi chú một chuyện nữa.” Diệp Sơ Dương một bên tay lau rượu thuốc, xoa xoa vài cái, cuối cùng để ở chỗ bả vai, một bên mở miệng nói, “Chú có phải đã sớm thông đồng với chú Phúc rồi đúng không, sao cháu một chút cũng không nhìn ra được?”
Diệp Sơ Dương cũng không phải tên ngốc.
Lúc ở trong thư phòng, bên trong nhiều người như vậy, chỉ có mỗi Diệp lão gia là bộ dạng tức giận nhất, có thể nói là đáng sợ.
Cho nên nói đi nói lại, phỏng chừng cũng chỉ có mỗi Diệp lão gia là không hay biết gì.
Nghĩ như thế, Diệp Sơ Dương thật đúng là có điểm đau lòng ông nội.
Diệp Tu Bạch sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói, không chút do dự gật gật đầu.
Dù sao sự việc cũng đã bại lộ ra rồi, người khác có biết hay không, cũng không quan trọng.
“Chú Phúc là tôi đi tìm ông ấy, nói rõ mọi chuyện.” Diệp Tu Bạch hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, không khỏi cười nhẹ một tiếng, “So với hồi nãy, phải thừa nhận năng lực tâm lý của lão gia không bằng chú Phúc.”
Lúc trước sau khi chú Phúc biết ý tứ của anh, cũng chỉ là hơi hơi biểu hiện ra cảm giác khiếp sợ.
Ngay sau đó chú Phúc liền gật gật đầu, tuyên bố rằng sẽ ở trước mặt Diệp lão gia hơi gợi đề một chút.
Thông thấu nhất rốt cuộc vẫn là chú Phúc. (thông thấu: thông cảm và hiểu thấu.”
Lão gia đã ngồi ở vị trí kia lâu rồi, trong lòng cũng khó tránh khỏi nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng điều làm cho Diệp Tu Bạch cảm thấy may mắn chính là Diệp lão gia không bị quyền thế cướp mất đầu óc, ít nhất trong lòng ông cũng rõ ràng, cái gì mới là quan trọng nhất.
Đơn giản chính là tình thân.
Thấy Diệp Sơ Dương buông rượu thuốc trong tay, đi rửa tay. Diệp Tu Bạch hơi hơi giật giật thân mình, đem áo sơ mi bên cạnh khoác lên.
Nhìn thấy nhóc con nhà mình đi ra tới, anh thấp giọng nói, “Tùy là lão gia đã đồng ý chuyện của đôi ta, nhưng đoán chừng giờ này ông vẫn còn nổi nóng. Đợt chút nữa mình tự xuống bếp làm cơm cho ông ấy.”
Diệp Sơ Dương: “....”
Hành động này của chú út nhà cô đúng là phải cho 6666.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, đây chính là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Diệp lão gia luôn tâm tâm niệm niệm muốn ăn đồ ăn cô nấu.
Còn nhớ lúc trước cô làm một phần ăn khuya cho Diệp Tu Bạch, không ngờ Diệp lão gia không ăn mà lại đến, biểu tình lúc ấy của tiểu lão đầu, Diệp Sơ Dương đến nay vẫn còn nhớ rõ ràng.
Ông nội, nói đến cùng vẫn là muốn hống.
Vì thế Diệp Sơ Dương không chút do dự liền đồng ý với đề nghị Diệp Tu Bạch.
Buổi tối, Diệp lão gia nhìn thấy sắc thái phong phú trên bàn, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền nghĩ đến cháu gái nhà mình đang muốn lấy lòng ông.
Tuy rằng vẫn là muốn xụ mặt với Diệp Sơ Dương một chút, nhưng biểu tình của ông lúc này mà nói, hình như hơi khó khăn.
Diệp lão gia cuối cùng chỉ là khinh phiêu hừ một tiếng, sau đó trầm giọng nói, “Muốn dùng một bữa cơm để lấy lòng ta?”
Diệp Sơ Dương nghe vậy, thực vô tội nhìn chằm chằm ông nội nhà mình, “Không có không có, một bữa không giải quyết được, thì phải là hai hoặc là càng nhiều. Cho nên ông nội à ông chỉ cần ăn nhiều một chút, mọi việc cứ để con lo.”
Diệp lão gia: “....”
Diệp lão gia trong nháy mắt trầm lặng một lúc, vô ngữ liếc liếc mắt nhìn cái gái nhà mình một cái.
“Ngươi không phải đợi chút nữa liền phải đi sao? Ngoại trừ trầu này, lần thứ hai là ở chỗ nào?”
Diệp Sơ Dương vừa nghe những lời này, liền cảm giác có cái gì đó không thích hợp. Hành vi của Diệp lão gia sao cứ giống như là đang ghen vậy.