Edit: Tử Đằng
Im lặng một lúc lâu, Diệp Sơ Dương mới như phản ứng lại, tiếng nói lúng túng hỏi, “Ông nội làm sao mà biết được?”
Là biết chuyện cô là con gái.
Hơn nữa trước khi Diệp Tu Bạch nói ra, trong lòng ông giường như đã biết từ lâu.
Cho nên từ hai phương diện này mà nói, câu hỏi này của Diệp Sơ Dương không có vấn đề gì.
Diệp Tu Bạch thần sắc nhàn nhạt gật đầu.
“Nghe ý của lão gia, thì chuyện cậu là con gái chính là do ba của cậu đã tự mình lập công.”
Trước khi Diệp Hành Nhiên rời đi, đã tự mình tìm Diệp lão gia để nói chuyện, nói hết toàn bộ chuyện ân oán năm đó, kế hoạch năm đó, và vật bất đắc dĩ hy sinh năm đó.
Ngay khi nghe chính tai nghe thấy chuyện này, Diệp lão gia khẳng định là rất tức giận, nghe nói kết cục của Diệp Hành Nhiên lúc đó còn nghiêm trọng hơn Diệp Tu Bạch bây giờ nhiều.
Nhưng xấu hổ hơn chính là Diệp Tu Bạch sau khi bị đánh còn có người đau lòng mình, còn Diệp Hành Nhiên lại hoàn toàn không có.
Chỉ một cái duy nhất Diệp Sơ Dương đau lòng ông cũng bởi vì hoàn toàn không biết lão ba mình ở sau lưng đã làm ra những chuyện gì rồi, nên lúc này chỉ nghĩ ông giống như một người hồ đồ.
“Xdì. Ba cháu đem chuyện cháu là con gái mà thọc ra ngoài, sao còn không đem chuyện giữa cháu và chú nói ra luôn một lần chứ.” Diệp Sơ Dương bĩu môi, nghĩ thầm, hành vi này của lão ba nhà mình không có hậu tý nào.
Nghĩ mà xem, nếu như lúc này Diệp Hành Nhiên đem chuyện tình yêu giữa cô và Diệp Tu Bạch nói ra, lúc ấy Diệp lão gia chỉ có tức một lần thôi, rồi thuận tiện xả giận lên người Diệp Hành Nhiên, như vậy lúc này chú út của cô sẽ không bị đánh nữa.
Lão ba Diệp Hành Nhiên bị đánh thì được, nhưng lão chồng Diệp Tu Bạch bị đánh thì không.
Cũng hên là lúc này Diệp Hành Nhiên không có mặt tại đây, chứ không thì hẳn là một cái bạt tai đã dội lên đầu Diệp Sơ Dương rồi.
Trên thế giới này có người nào hồ đồ như ba mình chứ?
Tên nhóc Diệp Sơ Dương này thật đáng ghét.
Diệp Tu Bạch nhìn thoáng qua, lúc này trên mặt tên nhóc nhà mình biểu tình thật phong phú, anh trầm mắt phượng lập lòe một chút.
Diệp Sơ Dương không biết ba của cô có bao nhiêu quá đáng chứ. Thật tình là lúc này không hiểu nổi.
Diệp Tu Bạch dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra lý do vì sao Diệp Hành Nhiên chỉ nói cho Diệp lão gia biết chuyện Diệp Sơ Dương là con gái mà không nói chuyện yêu đương giữa anh và Diệp Sơ Dương.
Đơn giản chính là biết mình chắc chắn sẽ bị lão gia đánh, sau đó thuận tiện cũng muốn nhìn anh bị lão gia đánh một trận.
Cái gọi là anh em có nạn cùng chịu, đại khái chính là hành động này của Diệp Hành Nhiên.
Nghĩ đến đây, cũng không biết vì sao Diệp Tu Bạch bỗng nhiên câu môi cười cười.
Đột nhiên nhìn thấy đối phương tươi cười, Diệp Sơ Dương tức khắc có chút bất ngờ, “Chú đột nhiên cười cái gì vậy? Chẳng lẽ là chú không cho ba cháu nói?”
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương không chút do dự tự mình phủ định, “Không có khả năng này, tuyệt đối không phải tác phong của chú. Chú không ngốc như vậy.”
Diệp Tu Bạch: “....” Không. Cậu nói sai rồi. Tôi chính là ngốc như vậy đấy, cho nên mới bị Diệp Hành Nhiên đào hố.
Lúc đó, nếu như Diệp Hành Nhiên nói ra chuyện thân phận nhóc con nhà mình, sau đó nói luôn chuyện quan hệ giữa anh và thằng nhóc này.
Chắc chắn Diệp lão gia sẽ đánh lên vai anh ta, biết đâu hồi nãy ông mà nghĩ tới chuyện lúc đó Diệp Hành Nhiên nói ra, có khi còn tức điên hơn.
Thì anh lại càng xui xẻo không phải sao.