Edit: Tử Đằng
Kỳ thực sự việc lúc này, cũng coi như là điềm báo trước.
Ít nhất thì cũng là Diệp lão gia cảm thấy như vậy.
Ngay từ lúc biết được động thái của Diệp Tu Bạch, ông thực nghi hoặc. Ông không hiểu vì cái gì mà Diệp Tu Bạch lại đem toàn bộ cổ phần mình sở hữu chuyển sang tên của Diệp Sơ Dương, thậm chí đem hết toàn bộ mà không chừa lại cho mình một mảnh.
Về sau, ông còn cho rằng Diệp Tu Bạch sẽ rời đi.
Nhưng nghĩ là vậy, thực tế thì lại không.
Ông thừa sức biết tính cách của Diệp Tu Bạch. Nếu như đối phương đã có sự tính toán cho sự ra đi của mình, tất nhiên sẽ báo trước cho ông biết.
Nhưng hiện tại, Diệp Tu Bạch cái gì cũng chưa nói.
Ngay lúc đó Diệp lão gia còn mơ hồ cảm thấy Diệp Tu Bạch chắc chắn có chuyện gì muốn gạt ông, nhưng ông không nóng vội, ông nghĩ, cái gì muốn biết đến lúc ắt sẽ tự biết thôi.
Chà.
Hiện tại thì biết rồi đấy.
Nhưng cũng bởi vì chuyện tình cảm của con cháu mình.
Diệp lão gia thật là vừa tức vừa buồn cười, “Ta nói con ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại là vì muốn ở bên cạnh tiểu nha đầu mà làm thế, chiến thuật này của con đúng thật là rất trơn tru đấy.”
Diệp Tu Bạch bị Diệp lão gia nhìn trúng tim đen, liền biết đối phương muốn nói với mình cái gì.
Nhưng -----
Tiểu nha đầu?
Đột nhiên nghe thấy một câu như thế, trên mặt Diệp Tu Bạch liền lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, anh ngước mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp lão gia.
Khóe môi hơi hơi động, anh thấp giọng nói, “Ba đã biết hết rồi ư?”
“Chuyện gì các ngươi cũng biết chẳng lẽ ta không thể biết hay sao?” Diệp lão gia tức giận hỏi ngược lại.
Diệp Tu Bạch: “....”
*
Diệp Sơ Dương sau khi trở lại phòng mình, vẫn luôn ghé tai vào tường, rồi lại lăn lộn trên giường, cửa phòng cô có một chút động tĩnh.
Lập tức, Diệp Sơ Dương liền từ trên giường xoay người xuống dưới.
Vừa nhấc đầu lên, liền nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, sau đó Diệp Tu Bạch đứng ở cửa.
Bộ dạng của anh so với hồi nãy cũng không có gì khác biệt, trên mặt cũng không có biểu tình gì, anh một tay đặt trên cánh cửa, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Sơ Dương đang nhìn anh chăm chú.
“Nhìn cái gì?” Diệp Tu Bạch hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lắc lắc đầu, đi đến trước mặt anh, ánh mắt cô chuyển động vài vòng trên người Diệp Tu Bạch, cuối cùng nhỏ giọng hỏi một câu, “Chú không sao chứ? Ông nội có đánh chú không?”
Nói cho cùng thì, lúc này Diệp lão gia đã giáng một gậy lên vai Diệp Tu Bạch rất mạnh. Vì vậy đã khắc sâu vào trí não của Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương hoàn toàn không dám tưởng tượng, một gậy kia nên xuống, đau biết bao nhiêu.
Cô liếm liếm môi, bộ dạng có vẻ khẩn trương.
Thấy phản ứng này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng trong lòng anh cũng biết rõ phản ứng này của tên nhóc nhà mình rốt cuộc là vì cái gì.
Anh đưa một bàn tay xoa xoa đầu Diệp Sơ Dương, tiếng nói trầm thấp ôn nhu, không giống như giọng nói lạnh lùng hàng ngày, “Không sao, lão gia chỉ cùng ta nói chuyện một chút thôi, không có đánh.”
Những lời này của Diệp Tu Bạch không phải chỉ là muốn an ủi Diệp Sơ Dương, mà là nói thật.
Cuối cùng Diệp lão gia cũng đã biết sự thật.
Tình cảm giữa anh và Diệp Sơ Dương đã sâu sắc như vậy, chắc chắn không có khả năng thay đổi được.
Cho nên dù lúc này có ngăn cản thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Ya. Vậy là tốt rồi.” Diệp Sơ Dương nâng khuôn mặt nhỏ lên, hướng về anh mà cười cười.
Nhưng tay lại không tự chủ được mà nhân lúc Diệp Tu Bạch không để ý, lại đặt lên bả vai anh.