Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1225




Edit: Tử Đằng

Thấy Diệp Sơ Dương không nói lời nào, trong lòng Diệp lão gia cái gì cũng đều rõ ràng.

Nhưng chỉ là, ông còn cần một đáp án chính xác đã.

“Diệp Sơ Dương, con nói cho ông biết, nếu ông phản đối, con sẽ thế nào?”

Nghe thấy một câu như thế, trên khuôn mặt tinh xảo của Diệp Sơ Dương liền tươi cười. Cô nhìn về phía Diệp lão gia, hỏi “Ông nội, ông rõ ràng biết câu trả lời của con mà.”

Dứt lời, Diệp Sơ Dương tạm dừng một chút, tiện đà diễn ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, “Dù thế nào đi chăng nữa, mặc kệ là ông hay là ba con hay là ai có phản đối đi chăng nữa, con cũng sẽ không từ bỏ.”

Diệp Sơ Dương sau khi ném xuống câu trả lời, liền không nói chuyện nữa. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn nhìn, kết quả vừa chạm vào ánh mắt của Diệp lão gia và chú Phúc đang đứng.

Chỉ thấy ánh mắt hiền lành nhưng lại càng thêm thâm thúy.

Khi nhìn thấy ánh mắt Diệp Sơ Dương vừa nhìn quá, trên mặt liền lộ ra một loạt vẻ tươi cười đáng yêu.

Đối với tình cảm của Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, ông khẳng định là tán thành cả hai chân hai tay.

Còn lão gia thì.......

Sinh sống cùng Diệp lão gia đã nhiều năm như vậy, chú cũng là vô cùng hiểu tính ông. Một ông già cố chấp, cũng chỉ là chết vì sĩ diện, khổ thân mà thôi.

Nghĩ đến đây, ông già lắc đầu hơi thể hiện sự bất lực.

*

Sau vài giây im lặng, Diệp lão gia thở dài một hơi, ông nói với Diệp Sơ Dương “Cháu về nghỉ ngơi trước đi, lão tam ở lại.”

“Hả?” Diệp Sơ Dương mộng bức chớp chớp mắt “Ông nội à, ông còn chuyện gì muốn nói với chú út sao? Cháu không thể nghe à?”

“Con có thể nghe, nhưng ta không cho nghe. A Phúc, mang thiếu gia đi ra ngoài.”

(đoạn này cả Sơ Dương và ông nội, khi thì xưng là cháu, khi thì gọi con. Ý nói là sự yêu thương quý mến, cả sự nũng nịu, và chiều chuộng trong đó.)

Diệp lão gia đã nói những lời này, chú út thì có thể là tuân lệnh. Chú Phúc ra hiệu cho Diệp Sơ Dương, sau đó chính mình dẫn đầu rời khỏi thư phòng.

Cùng lúc đó, sợ Diệp Sơ Dương lại gây chuyện với Diệp lão gia, Diệp Tu Bạch xoa đầu trấn an nhóc con nhà mình, nhẹ giọng nói “Không sao đâu, cậu về phòng trước, đợi chút nữa tôi tới tìm cậu.”

Diệp Sơ Dương nghe vậy, chỉ im lặng nhìn anh.

Nhìn sâu trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy rõ tình ý cuồn cuộn mãnh liệt ẩn sâu trong đôi mắt u trầm của đối phương.

Tiếu niên hít một hơi, cuối cùng vẫn là từ dưới mặt đất đứng lên, bám vào sofa nhìn thoáng qua thật sâu Diệp Tu Bạch, sau đó mới xoay người rời đi.

Nhưng mà, cứ như thế mà đi hiển nhiên sẽ không phù hợp với tính cách của Diệp Sơ Dương, khi cô đi ngang qua Diệp lão gia, cô vẫn nhịn không được mà thì thầm một câu, “Ông nội không cần đánh chú ấy, đánh chú ấy cũng vô dụng thôi.”

Dù sao sự việc cũng đã như vậy rồi.

Dù có đánh chết Diệp Tu Bạch, thì tin tức Cửu Thiếu của Diệp gia yêu chú mình cũng sẽ không hết, chuyện này cũng sẽ không bị người đời lãng quên hoặc coi như không có chuyện gì xảy ra.

Mà Diệp Mộ Thành cũng sẽ không như vậy mà thu tay lại.

Có một số việc, kể cả Diệp Sơ Dương hoặc là một người lạ nào đó cũng có thể thấy được rõ ràng.

Nhưng mà, biết rõ là một chuyện, còn nói ra hay không lại là chuyện khác. Diệp lão gia xem chút nữa nhịn không được, lại định giơ cây quải trượng lên.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Diệp Tu Bạch, ông mới miễn cưỡng thu tay lại.

“Cút cút cút. Thật là đáng ghét.”

Diệp Sơ Dương “a” lên một tiếng, nhưng cũng ngoan ngoãn đi rồi.

Trong lúc nhất thời, trong thư phòng chỉ còn lại hai người Diệp Tu Bạch và Diệp lão gia.

Diệp lão gia nhếch miệng cười cười, “Lão tam à, con đúng thật là không làm ta thất vọng. Lén đem toàn bộ cổ phần mình sở hữu chuyển sang cho Tiểu Cửu đứng tên, trên người chính mình chỉ còn lại một cái hư danh, con có phải cho rằng ta không thể nhìn ra được?”