Editor: Tiện Thần
Kỳ thật ở lúc Diệp Tu Bạch đẩy cửa tiến vào, Diệp Sơ Dương đã cảm nhận được, chỉ là cô không nghĩ đến chuyện mở mắt mà thôi. Mà cô cũng thật sự làm vậy…
Diệp Tu Bạch nhìn thấy thân hình thiếu niên ghé vào giường giật giật nhưng lại không có chút ý tứ muốn mở mắt nào. Anh nhướng mày, cuối cùng vẫn tiến đến ngồi xuống mép giường, một bàn tay chống ở trên giường, một bàn tay chọc chọc gương mặt trắng nõn của Diệp Sơ Dương.
“Dậy tắm rửa.” Diệp Tu Bạch trầm giọng nói.
Diệp Sơ Dương trở mình, tiếng nói rầu rĩ có chút mơ màng, “Không muốn dậy, không muốn mở mắt…"
Diệp Tu Bạch: “……”
Cũng không biết có phải ảo giác của Diệp Tu Bạch hay không, anh cảm thấy nhãi con nhà mình gần đây thật sự rất lười. À, hay là nói thật sự rất thích ngủ mới đúng.
Chẳng lẽ ——
Mang thai là không có khả năng. Cho nên, đây là vì sao? Anh trầm mặc nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của thiếu niên.
Hai phút sau, đại khái là Diệp Sơ Dương thật sự chịu không nổi ánh mắt chú út nhà mình được nữa, cuối cùng cũng giãy giụa mở một con mắt, một con mắt khác mí mắt còn gục xuống chạm nhau.
Trong mắt để lộ ra thân ảnh mờ nhạt của người đàn ông, Diệp Sơ Dương khàn giọng nói, “Chú ồn quá đấy.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch trực tiếp bỏ qua mấy chữ này, một tay không biết từ khi nào đã cọ xát đến trên đùi Diệp Sơ Dương nâng lên.
Thân mình Diệp Sơ Dương bị Diệp Tu Bạch làm cho bãi công, ngay sau đó lại lắc lư ngã xuống ngực anh. Thấy thế, Diệp Tu Bạch bất đắc dĩ duỗi tay xoa ấn đường.
Lần nữa nhìn người kia vô lực, Diệp Tu Bạch thấp giọng hỏi nói, “Nhanh mở mắt, Diệp Sơ Dương, cậu có cảm thấy gần đây trạng thái cơ thể hơi lạ không?”
Hả? Trạng thái lạ? Nghe xong câu hỏi, Diệp Sơ Dương loạng choạng cố gắng mở mắt to ra. Cô duỗi tay xoa xoa đôi mắt, đẩy đẩy người kia, “Cho cháu chút nước đá.”
Diệp Tu Bạch: “……" Đã lười tới trình độ nào rồi?
Ánh mắt anh nặng nề liếc Diệp Sơ Dương một cái, cuối cùng vẫn là thuận theo ý đối phương. Diệp Tu Bạch từ trong tủ lạnh móc ra hai khối đá rồi trở lại trong phòng, lấy khăn lông bao lấy rồi lau lên mặt Diệp Sơ Dương một phen.
Bị cảm giác lạnh lẽo kích thích một chút, Diệp Sơ Dương thoải mái phát ra một tiếng than thở, “Thật thoải mái.”
“Chú út cũng cảm thấy cháu không bình thường sao? Cháu chỉ muốn ngủ đông luôn cho rồi.” Diệp Sơ Dương ngáp một cái, thân mình lười biếng dựa vào trên người người nọ. Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, cô bây giờ toàn thân cũng chưa có sức chỉ có thể dựa tạm người chú út vậy.
“Có chút vấn đề, nhưng tôi không biết thích ngủ là vấn đề gì.” Diệp Tu Bạch mặt vô biểu tình nói, "Đi tắm trước đã, trên người toàn là mùi rượu thuốc.”
Diệp Sơ Dương: “…… Chú út chê cháu!”
“Ừ.” Một chữ này Diệp Tu Bạch trả lời không hề do dự, ngược lại vô cùng thoải mái.
Diệp Sơ Dương: “……” Mẹ nó, dỗi!
Thiếu niên trầm mặc liếc mắt nhìn Diệp Tu Bạch, cuối cùng lại duỗi tay ôm lấy eo anh. Toàn bộ cơ thể đều vùi vào trong lồng ngực Diệp Tu Bạch, thuận tiện còn cọ cọ hai cái, một bên cọ một bên nhỏ giọng mếu máo, “Cho chú út chê cháu này...”
Cọ nửa ngày Diệp Sơ Dương không thấy chú út phản ứng, cô nghi ngờ nâng đầu lên lại đối diện một đôi mắt đen sâu thẳm. Chú ý tới ánh mắt Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch nhàn nhạt nhìn cô, “Cậu tiếp tục cọ đi.”