Edit: Tử Đằng
Khi Diệp Tu Bạch nói đến sự tình trước kia, ánh mắt đạm mạc như nước, giống như anh chỉ là đang kể một câu chuyện xưa của người nào đó, mà không phải của chính anh.
“Sau lại, cũng không biế có phải người của gia tộc Hoggs cho rằng tôi đã bị đánh chết hay không, liền đem tôi ném trên nền tuyết. Vừa vặn hay lúc ấy lão gia và lão phu nhân đi ngang qua, liền đem tôi mang đi.”
Lão gia mà lão phu nhân trong miệng Diệp Tu Bạch chính là Diệp lão gia và Diệp lão phu nhân.
Khi Diệp Tu Bạch nói đến chuyện từng xảy ra với mình, Diệp Sơ Dương có vẻ thập phần an tĩnh, toàn bộ hành trình đều ngoan ngoãn ngồi yên. Sau khi người đàn ông nói xong hết thảy, rũ mắt xuống, cô mới đưa tay ôm cổ đối phương, nhỏ giọng bên tai anh. “Chú yên tâm, quãng đời còn lại cháu sẽ đối với chú rất tốt rất rất tốt. Cũng sẽ không vứt bỏ chú, chỉ cần chú không buông tay, cháu vĩnh viễn sẽ túm lấy chú.”
Năm đó Yến Hồng đem Diệp Tu Bạch từ cô nhi viện ra, anh còn cho rằng đối phương mang anh ra khỏi nơi hắc ám, không ngờ rằng, Yến Hồng cũng chỉ là đem Diệp Tu Bạch chuyển rời từ địa ngục này qua địa ngục khác mà thôi.
Ngay từ đầu, Diệp Tu Bạch chỉ như một món đồ để gia tộc Hoggs sử dụng để có thể thúc đẩy, điều tiết tâm lý của Yến Hồng, giúp bà ta khôi phục lại như người bình thường mà thôi.
Còn bây giờ, theo ý của Lương Cẩm Tú thì, người phụ nữ này đã từng gạch một nét sâu vào cuộc đời Diệp Tu Bạch, giờ lại muốn nhúng tay vào cuộc sống của anh.
Dựa vào cái gì chứ?
Không thể phủ nhận, Yến Hồng có ân đối với Diệp Tu Bạch, nhưng ân tình như vậy sớm đã bị những trận đánh chửi và tra tấn vô chừng mực làm tiêu tan hết rồi.
Giờ phút này Diệp Tu Bạch thật sự không nợ Yến Hồng bất cứ thứ gì.
Nên lúc này, những lời của Lương Cẩm Tú, nói cho cùng cũng chỉ là cái rắm mà thôi.
Diệp Sơ Dương nghĩ về điều đó, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú lộ ra một cái nhìn ghê tởm và chán ghét rất rõ ràng. Thấy vậy, khóe miệng Diệp Tu Bạch hơi hơi cong lên.
Đây là những điều cấm kỵ trong nửa cuộc đời trước đây của anh, thật không ngờ sau khi đem những điều che dấu bấy lâu nói ra hết, anh cảm thấy tâm trạng của mình thật tốt.
Tất nhiên, tất cả những điều này là vì Diệp Sơ Dương.
Anh đem người trong lòng ngực càng ôm chặt hơn một ít, Diệp Tu Bạch tiếng nói khàn khàn, “Đây là những chuyện xảy ra sau khi tôi sinh ra. Tôi đều nói hết cho cậu.”
“Còn những gì Lương Cẩm Tú nói, cậu thật sự không cần thiết để ở trong lòng. Đợi này người có ân đối với tôi chỉ có Diệp gia, còn những người khác không có quan hệ.”
“Cháu hiểu ý chú, nhưng mà nói lại thì, Lương Cẩm Tú làm thế nào lại có liên quan đến Yến Hồng? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, Yến Hồng lại còn nghĩ đến chú ư?” Càng nói, biểu tình ghét bỏ trên mặt Diệp Sơ Dương càng thêm dày đặc hơn.
Thành thật mà nói, cô thực sự không hiểu nổi Yến Hồng đang nghĩ cái quái gì.
Đã hơn hai mươi năm trôi qua, giờ lại đột nhiên nhớ ra mình đã nhận nuôi một đứa trẻ trước đây, và bây giờ vẫn muốn nhúng tay vào cuộc sống của đứa trẻ đó.
Đúng là mộng tưởng hão huyền.
Đúng là bị trầm cảm quá nhiều làm cho ngớ ngẩn đi rồi à.
Diệp Sơ Dương trợn mắt, bỗng nhiên sâu kín nói một câu, “Xem ra nhiều năm như vậy rồi, bệnh trầm cảm của bà ta có vẻ cũng không khá khẩm gì cho lắm.”
Nghe vậy, anh thấp giọng cười cười, “Bà ấy trước nay đều không liên quan đến bệnh trầm cảm.”
Giọng nói rơi xuống, Diệp Sơ Dương tức khắc vẻ mặt bừng tỉnh nhìn về phía nam nhân nhà mình.
Ý chú là sao?
Cô ngốc yên lặng mà chớp chớp mắt “Cái này là ý gì? Bà ta không phải vì bệnh trầm cảm mà đánh chú? Cháu thật là. Cái con mẹ nó!”
Diệp Tu Bạch: “... Con gái không được nói tục.”