Edit: Tử Đằng
Một lúc lâu sau, Diệp Sơ Dương mới nhàn nhạt câu môi cười cười.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua người phụ nữ đang ngạo nghễ ngồi trên ghế, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt trang điểm đậm của chị ta, cuối cùng cười nhạt một tiếng, “Nhưng chị có biết, trong từ điển của chú ấy, lại không tồn tại hai chữ mẫu thân này không?”
Sau khi nói xong câu này, Diệp Sơ Dương nói đi là đi, không có nửa điểm do dự.
Túc Thất đứng tránh ở nơi này nhìn Cửu Thiếu nhà mình bình yên vô sự ra tới, vừa nhai kẹo vừa đi đi lại lại, tức khắc liền đứng yên tại vị trí ban đầu.
Anh đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tốt rồi, tốt rồi, nhìn bộ dạng này của Cửu Thiếu nhà bọn họ, hẳn là không xảy ra chuyện gì với người phụ nữ kia.
Diệp Sơ Dương vốn dĩ là người khống chế tâm trạng rất tốt, nhưng iện tại vừa nhìn thấy vẻ khẩn trương của Túc Thất, cô tức khắc vô ngữ trợn mắt.
“Được rồi, tôi có nghe lời, nói không đánh là không đánh.” Diệp Sơ Dương giống như an ủi vỗ vỗ bả vai Túc Thất, sau đó đi vào bên trong xe ngồi xuống.
Túc Thất chớp chớp mắt nhìn về phía Cửu Thiếu nhà mình.
Là anh ảo giác sao?
Anh hình như cảm giác tâm trạng Cửu Thiếu nhà mình có vẻ không được tốt cho lắm?
Nghĩ nghĩ, Túc Thất không khỏi gãi gãi đầu, một bụng đầy nghi vấn đi vào trong xe.
Nhìn qua kính chiếu hậu, anh nhìn thiếu niên hơi hơi nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng hỏi “Cửu Thiếu tâm trạng không tốt sao?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chậm rãi mở to mắt, sau đó nhếch nhếch miệng cao giọng hỏi “Tôi biểu hiện rõ như vậy sao?”
Nghe một câu như vậy, Túc Thất cơ hồ là không có nửa điểm do dự liền gật gật đầu thật mạnh.
Kỳ thật cũng không thể nói biểu hiện của Diệp Sơ Dương quá rõ, chủ yếu vẫn là bởi vì Diệp Sơ Dương căn bản cũng không định che dấu tâm trạng lúc này. Nên Túc Thất mới có thể dễ dàng phát hiện ra.
Ánh mắt Túc Thất thâm sâu đi nhiều.
Cửu Thiếu nhà mình có biểu hiện có chút kỳ quái, chắc chắn là có liên quan đến người phụ nữ trong quán cafe kia.
Trong nháy mắt, Túc Thất cảm thấy chán ghét cực độ đến tận xương tủy đối với Lương Cẩm Tú.
Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói vậy, cũng không lên tiếng. Cô trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thân mình hơi rướn lên phía trước, tay vịn vào ghế phụ, cô nhìn Túc Thất, nhướng mày hỏi, “Túc Thất, anh đi theo Tam Gia bao lâu rồi?”
Hả?
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Túc Thất hơi bất ngờ, chớp chớp mắt, dường như hoàn toàn không nghĩ là Diệp Sơ Dương ở ngay lúc này mà lại đột ngột hỏi vấn đề như vậy.
Sau đó, sau đó anh hình như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặc đại biến, vội vàng nói với Diệp Sơ Dương “Không phải đâu, Cửu Thiếu cậu ngàn vạn lần đừng tin những gì người phụ nữ kia nói. Tôi đi theo bên cạnh Tam Gia nhiều năm rồi, tôi có thể thề đảm bảo với cậu, bên cạnh Tam Gia thật sự không có người phụ nữ nào khác!”
Diệp Sơ Dương: “.... Tôi không định hỏi cái này.” Nhưng thấy phản ứng của anh lại làm trong lòng tôi có một diễn tinh khác.
Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ đỡ trán, “Tính tình Tam Gia nhà các anh như thế nào tôi còn không biết sao. Chú ấy ở bên ngoài thật sự có người phụ nữ khác, tôi có thể cho chú ấy cả đời này không được làm đàn ông.”
Nói xong mấy chữ cuối, trên khuôn mặt tươi cười miễn bàn của Diệp Sơ Dương có bao nhiêu ưu nhã.
Nhưng ưu nhã bao nhiêu lại làm cho biểu tình trên mặt Túc Thất một chữ “Đệch” yên lặng sờ sờ mũi. Thủ đoạn của Cửu Thiếu tàn nhẫn vậy sao?