Edit: Tử Đằng
Ôn Phi Vũ: “..............”
Nhận thức về bản thân đã thật quá rõ ràng rồi.
Cái tên bằng hữu trước mặt anh hiện giờ ở trong giới giải trí cũng coi như là thanh niên đồng lứa có thể hô mưa gọi gió. Kỹ thuật diễn tốt, lại đẹp trai, ngày thường lại điệu thấp.
Khó mới có được một lần cao điệu như hôm nay, đêm nay phỏng chừng hot search cũng đã an bài tốt rồi.
Ôn Phi Vũ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì rồi, đưa tay che kín ngực mình, “Tôi muốn biết, khi bọn họ biết nam thần của mình cùng tôi gây ra những chuyện nháo như thế này, lại còn phải tới cục cảnh sát, liệu bọn họ có nghĩ là tôi đem cậu dạy hư không?”
Nghĩ như thế, Ôn Phi Vũ bỗng nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.
Mà đối với cái giả thiết mà Ôn Phi Vũ đưa ra này, Diệp Sơ Dương còn chưa nói lời nào, thì viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ liền tiếng nói sâu kín cắm một câu “Sẽ.”
Ôn Phi Vũ: “........... người anh em à, chẳng lẽ cậu cũng là fan não tàn của Diệp công tử nhà chúng tôi sao?”
Cảnh sát trẻ tuổi: “Tôi không phải, nhưng em gái tôi thì phải.”
Ôn Phi Vũ: “.............” Ya, thật là xấu hổ quá đi mà.
Ôn Phi Vũ sờ sờ mũi mình, nghĩ nghĩ lúc sau quyết định rũ bỏ quan hệ, anh thật nghiêm túc cùng vị cảnh sát trẻ tuổi này giải thích “Chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi thật sự chỉ là kêu người bên cạnh này đi uống rượu mà thôi. Chuyện này không có liên quan đến tôi.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không thể nhịn được, trợn mắt “Ôn Phi Vũ, anh nói như vậy không thấy xấu hổ à?”
“Tôi đây không phải không biết xấu hổ, tôi đây là sợ chết.” Ôn Phi Vũ cũng trợn mắt trắng, “Quỷ mới biết, fans của cậu sau khi biết chuyện lại có thể trực tiếp cầm dao đi chém tôi hay không. Tôi mới hai mươi mấy tuổi, vẫn còn đang tuổi thanh xuân đó!”
Diệp Sơ Dương khi nghe đến những lời này của đối phương, trầm ngâm một chút, cuối cùng sờ sờ cằm, “Tôi thật ra cảm thấy anh không cần lo lắng fans của tôi sẽ như thế nào, nhưng chú út tôi nhất định sẽ chém anh.”
Ôn Phi Vũ: “.........”
Thảm rồi.......
Anh như thế nào lại quên mất. Sau lưng cái tên Diệp Sơ Dương này, Diệp Tu Bạch mới là đáng sợ nhất. So với Diệp Tu Bạch thì sức chiến đấu của fans Diệp Sơ Dương có tính là gì.
Ôn Phi Vũ yên lặng đỡ trán, cuối cùng ở trong xe lại im lặng như gà.
Lúc này nên suy xét một chút, xem làm thế nào để vị đại tôn Phật Diệp tam gia kia buông tha anh.
Ôn Phi Vũ thở dài một hơi.
*
Mười phút sau, mọi người đến cục cảnh sát.
Vị kia cùng Ôn Phi Vũ đều biết mấy vị cảnh sát trẻ tuổi này sẽ đem đám người Diệp Sơ Dương đến phòng thẩm vấn.
Cấu tạo của cái cục cảnh sát này đối với Ôn Phi Vũ mà nói, đã là ngựa quen đường cũ.
Nên lúc này đây, hoàn toàn không cần những người khác dẫn đường, Ôn Phi Vũ liền đem theo Diệp Sơ Dương đi tuốt đằng trước mặt. Nhưng mà cũng chính lúc đi đến đầu chỗ rẽ, Diệp Sơ Dương đưa tay một phen túm chặt Ôn Phi Vũ.
Ôn Phi Vũ lảo đảo một cái, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc này mới phát hiện trước mặt anh có một người đang đứng, mà vừa rồi ngay chỗ rẽ thiếu chút nữa thì anh đã va phải.
Giờ phút này người này cau mày nhìn anh, “Tới cục cảnh sát sao lại giống như đi về nhà vậy?”
Ôn Phi Vũ: “.........”
Ôn Phi Vũ trầm mặc, người đàn ông kia mở miệng nói, ánh mắt trong lúc lơ đãng một cái, kết quả liền liếc tới Diệp Sơ Dương – người đang đứng bên cạnh Ôn Phi Vũ.
Anh ta chớp chớp mắt, nhướng mày, “Diệp Cửu Thiếu, cậu đây là?”
Diệp Sơ Dương nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, không khỏi cười cười. Người đàn ông trước mặt này không ai khác, chính là vị đại đội trưởng hình cảnh Kha Thanh, lúc trước có hỗ trợ Diệp Sơ Dương xử lý vụ cái chết của fan cuồng.