Edit: Tử Đằng
Ôn Phi Vũ: “........”
Anh quả nhiên vẫn là xem thường năng lực chiến đấu của Diệp Sơ Dương. Nima! Một giây phóng đảo có cần phải quá đẹp trai như vậy không.
Mấy người trên mặt đất lấy tay che ngực rên rỉ, đặt biệt là thanh niên hồi nãy xô ngã Diệp Sơ Dương, giờ phút này cả người đều cuộn tròn lại.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của thanh niên này, dù là Diệp Sơ Dương hay Ôn Phi Vũ, hai người đều không có một chút thương xót nào.
Tuy là ra tay đánh người trước, nhưng Diệp Sơ Dương không sai. Chính mấy tên này đã khiêu khích trước.
Diệp Sơ Dương vẫn luôn cho rằng tính mình trước giờ luôn như vậy, không bao giờ tự nhiên đi gây sự.
Lúc này đều là ép cô phải đánh người ------
Cũng là lợi hại lắm.
Bên này Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ nhìn nhau, mới phát hiện hồi nãy động thủ, tiếng vang thật lớn đã thu hút ánh mắt mọi người, rất nhiều người đều đem ánh mắt nhắm ngay Diệp Sơ Dương.
Cũng là lúc này, Ôn Phi Vũ đột nhiên nhận ra, hình như Diệp Sơ Dương là nhân vật của công chúng.
Hơn nữa hiện tại anh cũng đang là CEO của truyền thông Tinh Quang.
Nếu như chuyện này bị lên báo, ngày mai khắp phố lớn ngõ nhỏ sẽ có đề tài CEO Giải Trí Tinh Quang cùng thiếu đông gia truyền thông Cảnh Hoàn đánh lộn ở quán bar.
Chà!
Cảm giác không ổn chút nào à!
Tư cập này, biểu tình trên mặt Ôn Phi Vũ lập tức một chữ “đệch”.
Anh đưa tay chọc chọc cánh tay Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng dò hỏi “Đôi ta giờ phải làm sao đây?”
“Đi báo cảnh sát.”
So với sự hoảng hốt nhỏ trong lòng Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương lại có vẻ bình tĩnh hơn, ánh mắt cô chuyển động một vòng trên người đám người vây xung quanh, cuối cùng dừng trên người một người đàn ông đang cố chen vào trong đám đông.
Diệp Sơ Dương biết anh ta, anh ta là giám đốc của quán bar Truy Quang.
Chỉ thấy giám đốc kia trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng cũng len lỏi được qua đám người đến trước mặt Diệp Sơ Dương, anh ta nhìn tình cảnh thảm thiết trước mặt, biểu tình trên mặt kiểu thôi xong, sau đó nói, “Diệp Cửu Thiếu, Ôn đại thiếu, thật là ngại quá.”
Mặc dù người hồi nãy tới làm phiền không có liên quan gì đến quán bar Truy Quang, nhưng sự việc nếu đã phát sinh ở trong quán bar Truy Quang, như vậy đương nhiên bọn họ cũng không thoát khỏi có liên quan.
Còn nữa, người đứng sau Truy Quang cũng là nhân vật lợi hại, nhưng cũng không muốn đem người thừa kế chính thức của Diệp gia – Diệp Sơ Dương gặp phiền toái, mà giám đốc Truy Quang có thể làm lơ được.
Nếu thật sự làm lơ, đến lúc đó lại truyền ra rằng Truy Quang chướng mắt Diệp Gia.
Bởi vậy, mặc kệ là nguyên nhân nào, giám đốc Truy Quang xuất hiện ở chỗ này cũng không có vấn đề gì.
Diệp Sơ Dương nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng nói “Không sao.”
Nghe một câu trả lời như thế, giám đốc Truy Quang liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng một hơi này còn chưa thở hết ra, phía sau bỗng nhiên có người đi lên nói nhỏ vào tai anh ta một câu.
Lập tức, sắc mặt giám đốc đen lại.
“Các cậu làm việc thế nào vậy?” Mẹ nó cảnh sát đều tới rồi.
Đường đường là Cửu Thiếu Diệp gia và Ôn đại thiếu gia ở quán bar bọn họ mà bị giải đến đồn cảnh sát, con mẹ nó đây là ý gì chứ?
Giám đốc cảm thấy chính mình thật sự là bị làm cho tức chết rồi.
Anh ta hung hăng hít một hơi, ngay sau đó ánh mắt một lần nữa chuyển hướng Diệp Sơ Dương, cùng cặp mắt đào hoa kia liếc nhau, trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng.
Tuy rằng thật sự là khó có thể mở miệng, nhưng tóm lại nên nói thì vẫn nói.
Anh ta rất bất đắc dĩ nói “Thật sự xin lỗi Diệp Cửu Thiếu, vừa rồi có người gọi điện báo nguy. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.