Edit: Tử Đằng
Túc Nhất cũng không lập tức liền lái xe đi luôn.
Anh dừng xe tại chỗ, ánh mắt quẹt qua bóng dáng người phụ nữ, nhìn đối phương nện bước ưu nhã đi vào chung cư.
Nói thật, anh thật sự có điểm hơi bất ngờ khi Diệp lão gia đem gán ghép đối tượng như vậy với Tam Gia.
Lương gia?
Ngoài việc leo lên Mạc gia để sinh tồn, lại còn có bản lĩnh đem con gái đến trước mặt Diệp Tu Bạch?
Ngẫm lại thật là đều cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà, dù là chuyện kỳ lạ như thế nào cũng không phải chuyện anh có thể quản. Còn nữa, mấy cái điểm thấy kỳ quái này, cũng không cần nói cho Tam Gia nhà bọn họ.
Dựa theo chỉ số thông minh của Tam Gia nhà bọn họ mà nói, những cái này đều không nghĩ đến, thì thật không thể nào nói nổi.
Suy nghĩ này, Túc Nhất không có chần chừ, lập tức lái xe rời đi.
Lương Cẩm Tú sau khi về lại chung cư, phát hiện chung cư đã có người, cô đẩy cửa bước vào, thấy được một phụ nữ trung niên.
Lập tức, trên mặt Lương Cẩm Tú lộ ra ý cười, “Mẹ!”
Lương mẫu là một phụ nữ hơn 50 tuổi, ăn mặc cùng cách trang điểm khiến cả người nhìn quý phái, nhưng trên thực tế cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Bà cười cười với con gái của mình, lôi kéo đối phương đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, “Mẹ nói bảo mẫu trong nhà nấu canh gà cho con, con mau uống đi khi vẫn còn nóng.”
“cảm ơn mẹ.”
So với biểu hiện của Lương Cẩm Tú lúc ở nhà Diệp gia, giờ phút này vẻ tươi cười trên mặt cô thật sự là thật lòng tươi cười.
Lương mẫu sờ sờ đầu cô, biểu tình bên trong có vài phần đau lòng, “Con xem, mấy ngày nay có phải không nghỉ ngơi tốt không? Mới vừa về nước đã bị kéo đi gặp mặt.”
“Cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà.” Lương Cẩm Tú cười cười “Hơn nữa nếu Diệp Tam Gia thật sự nhìn trúng con, đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt. Mẹ à, đến lúc đó chúng ta không cần bị đám người Mạc gia kia đạp dưới lòng bàn chân nữa.”
Nói xong mấy chữ cuối cùng này, ý cười trong mắt Lương Cẩm Tú biến mất vô tung vô ảnh, ánh mắt thâm trầm rất nhiều. Càng sâu đến nối, nhìn kỹ một cái mà nói, thất nhiên sẽ phát hiện trong mắt cô ta mang theo sự hận thù sâu sắc.
Đối với Lương Cẩm Tú mà nói, tâm nguyện lớn nhất đời này của cô chính là tìm ra một người đàn ông có thể so lợi hại với Tô Dã, đem Mạc Tử Nghiên hung hăng đạp dưới chân.
Cô cực kỳ ghét Mạc Tử Nghiên, cho nên cô nhất định phải đạp lên đầu Mạc Tử Nghiên.
Thân là mẹ của Lương Cẩm Tú, Lương mẫu đối với tâm tư của con gái đã quá rõ ràng. Bà cứ nhìn Lương Cẩm Tú như vậy, nhẹ giọng thở dài một hơi, “Cẩm Tú, năm đó xác thực cũng không phải vấn đề ở Mạc gia, con cũng không cần ghi hận bọn họ. Nếu con, nếu không phải bọn họ cho con ra nước ngoài, con hiện tại cũng không có khả năng có địa vị như vậy.”
“Mẹ à, mẹ đang nói cái gì vậy? Con hiện tại có địa vị như vậy đều là dựa vào nỗ lực của con có được, theo chân Mạc gia bọn họ có liên quan gì chứ? Con chỉ là không cẩn thận đem Mạc Tử Nghiên đẩy xuống lầu mà thôi, chỉ là từ lầu hai, đến mức này sao? Nó cũng không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là một chấn động não rất nhỏ.”
Nói nói, Lương Cẩm Tú cười lạnh.
Cô cả đời này sẽ không tha thứ cho Mạc gia và Mạc Tử Nghiên.
Là bọn hộ đem cô một mình đẩy ra nước ngoài, cô phải sinh tồn ở cái nơi không có một người quen thuộc. Ai biết cô có biết bao nhiêu gian khổ?
Nếu như không phải bản thân cô tranh đua, đạt được học vị tiến sĩ sinh vật học, vào viện nghiên cứu, thì lúc này cô bất quá cũng chỉ là một người cười nhạo con kiến mà thôi!