Edit: Tử Đằng
Toàn bộ cuộc nói chuyện điện thoại Diệp Tu Bạch không nói gì, chỉ là tới thời điểm tất yếu thì “dạ” một tiếng.
Toàn bộ hành trình, Diệp Sơ Dương đều yên lặng nâng quai hàm nhìn chằm chằm chú út nhà mình, thuận tiện đoán xem chủ nhân của cuộc điện thoại này là ai.
Mười phút sau, Diệp Tu Bạch buông di động.
Diệp Sơ Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm anh.
“Lão gia biết cậu và tôi đã trở về. Kêu chúng ta tối mai về nhà cũ ăn cơm.” Diệp Tu Bạch đưa điện thoại đặt ở một bên, hơi nhếch mi, dường như là suy nghĩ xem vì sao lúc này lão gia lại kêu bọn họ về nhà ăn cơm.
Còn Diệp Sơ Dương thì không suy nghĩ nhiều như vậy.
Nghe được ông nội nói là kêu bọn họ về nhà ăn cơm, chỉ là gật gật đầu, cũng không nói gì.
Mãi đến tận hôm sau, Diệp Sơ Dương mới biết được, mịa nó đây chính là Hồng Môn Yến.
Chiều hôm sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch về lại nhà cũ của Diệp gia.
Từ sau khi sự việc Bách Minh Nguyệt chấm dứt, Diệp Hành Nhiên đã đi luôn, còn Diệp Hồng Quân thì đi phụ cận trong chùa miếu, nên trong nhà chỉ còn lại Diệp lão gia và hai người quản gia.
Thỉnh thoảng Mạc lão gia cũng hay đến đây trò chuyện với ông một chút.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên Diệp Sơ Dương khi biết lão gia kêu bọn họ về nhà ăn cơm, liền không có nửa điểm do dự mà đồng ý.
Hai người đầu tiên là đi đến thư phòng.
Kết quả, Diệp Sơ Dương vừa mới đi đến thư phòng đã bị Diệp lão gia đuổi ra ngoài.
Diệp Sơ Dương: “............”
*
Vì bị Diệp lão gia đuổi ra khỏi thư phòng, nên Diệp Sơ Dương nhàn rỗi không có việc gì để làm, đành đi đến phòng bếp.
Đã biết quá tài nghệ bếp núc của Diệp Sơ Dương, nên khi đầu bếp nhìn thấy Diệp Sơ Dương thượng thủ, không chút suy nghĩ liền đi đến một bên nghỉ ngơi.
Nhưng mà, Diệp Sơ Dương làm đồ ăn còn chưa đến một nửa, lỗ tai vừa động, nghe thấy một tiếng động.
Cô dừng tay một chút, nhìn nhìn dao trong tay, sau đó chậm rãi để dao lên thớt, sau đó đi ra phía cửa phòng bếp.
Từ góc độ này của Diệp Sơ Dương, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phát sinh trong phòng khách.
Lúc này, quản gia hơi hơi khom lưng đối diện với một cô gái, sau đó cô gái kia nói nói cái gì đó không biết, liền làm cho mặt quản gia lộ ra một chút ý cười.
Cô gái này...........
Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt.
Không thể phủ nhận, cô gái trước mắt này đúng là khá xinh.
Mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, môi đỏ.
Một mái tóc gợn sóng lớn màu vàng, nhìn rất thanh lịch.
Nhưng mà, trên người lại mặc một cái váy ngắn màu đỏ lại làm cho người ta cảm thấy cô ấy như một yêu nghiệt.
Quá quyến rũ!
Diệp Sơ Dương yên lặng mà vuốt cằm, dưới lòng đánh giá cô gái xa lạ này. Nhưng trong đầu đã nghĩ tới cái gì rồi. Cô mỉm cười với đầu bếp đang nhìn chằm chằm vào cô, nói “Kiếp tiếp liền giao cho anh.”
Dứt lời, cô nâng chân đi về phía phòng khách.
Sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương làm cho quản gia và cô gái kia chú ý.
Quản gia đầu tiên là cười cười với Diệp Sơ Dương, sau đó liền giới thiệu cô gái đứng bên cạnh, “Tiểu thiếu gia, vị này chính là Lương Cẩm Tú tiểu thư.”
Lương Cẩm Tú?
Diệp Sơ Dương nỗ lực hồi tưởng trong đầu một cái, thật sự là không nhớ nổi cái cô Lương Cẩm Tú này là ai.
Quản gia dường như cũng nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Sơ Dương, tiếp tục mỉm cười giải thích “Lương tiểu thư là chị gái của Mạc tiểu thư.”
Quản gia dùng phương thức đơn giản nhất để giải thích làm cho Diệp Sơ Dương đã hiểu rõ thân phận của Lương Cẩm Tú.
Lương Cẩm Tú hơi hơi mỉm cười với Diệp Sơ Dương, trên mặt toàn là phong tình, “Diệp Cửu thiếu, xin chào! Tôi là Lương Cẩm Tú.”
“Lương tiểu thư, xin chào!” Diệp Sơ Dương cũng hơi hơi mỉm cười, trên mặt nhìn dường như đều là bình tĩnh