Edit: Tử Đằng
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ở trước mặt một lúc lâu, cuối cùng mới nói được một câu “Chú đã về rồi à?”
Thời điểm Diệp Tu Bạch đang nghe đến những lời này, khóe miệng không khỏi gợi lên một độ cung rất nhỏ, anh từ trên sofa đứng lên, đi đến trước mặt thiếu niên ôm cô vào lòng, cúi đầu rũ mắt nói “Tôi nói muốn trực tiếp đến đón cậu về nhà.”
Ya.
Trong đợt được gọi điện thoại lúc trước, Diệp Tu Bạch đích xác là có nói với cô như vậy.
Còn tưởng rằng Diệp Tu Bạch chỉ là thuận miệng nói chơi, ai ngờ tên này đúng thật là liền chạy tới đây? Chưa kể, nhìn vẻ mặt của Diệp Tu Bạch giờ phút này, trạng thái cũng không được tốt lắm, chắc là vội vội vàng vàng về đây.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương lại lần nữa nhìn người đàn ông trước mặt mình, trái tim như tan chảy.
Cô đưa tay chọc chọc mặt đối phương, nheo đôi mắt lại cười nói, “Đợi chút nữa cháu sẽ nấu cơm cho chú ăn, được không?”
“Được!” anh tiếng nói trầm thấp lên tiếng, lúc đang nghĩ ngợi định mở miệng hỏi tên nhóc nhà mình mấy ngày nay thế nào, thì cửa văn phòng lại lần nữa bị mở ra.
Mạc Đình Xuyên vừa vào đến cửa thì đập ngay vào mắt là cảnh bạn tốt của mình cùng với tên nhóc nhà hắn đang ôm ôm ấp ấp, tức khắc kinh hô một tiếng, “Woa, cay mắt quá!”
Diệp Sơ Dương: “Anh còn không che mắt lại cho tôi, lại còn, trước khi vào phòng không biết gõ cửa sao?”
Đột nhiên nghe thấy một câu như thế, Mạc Đình Xuyên có vẻ hơi ngạc nhiên.
Anh “hắc” một tiếng, xém chút nữa là vung nắm tay lên táng vào mặt Diệp Sơ Dương, “Ây za cái tên này. Đây là văn phòng của tôi. Các người ở trong văn phòng của tôi làm chuyện xấu hổ, lại còn mặt mũi nào kêu tôi không biết đường gõ cửa?”
Diệp Sơ Dương: “............”
Lời này vừa chợt nghe đúng là cũng không có vấn đề gì. Nhưng hai người bọn họ làm chuyện gì xấu hổ chứ? Rõ ràng toàn bộ cuộc đối thoại cũng chỉ là ôm eo, và chọc vào mặt thôi mà.
Diệp Sơ Dương yên lặng trợn mắt, sau đó từ trong lồng ngực Diệp Tu Bạch chui ra, ngồi xuống bên cạnh anh.
Vì đề phòng dáng ngồi quá mức tùy ý khiến cho chủ nhân của văn phòng Mạc Đình Xuyên bất mãn, Diệp Sơ Dương ngồi y chang dáng ngồi của học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, đặt tay lên đầu gối.
Thấy một màn như vậy, Mạc Đình Xuyên: “..................” (cạn lời ^^)
Mạc Đình Xuyên nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương nửa ngày, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được nữa phất phất tay, “Thôi thôi, cậu muốn yêu đương thế nào thì thế đó đi, tôi không ngăn cản cậu, nhìn bộ dạng này của cậu làm tôi càng thêm đau mắt.”
Sau khi nói xong, Mạc Đình Xuyên dường như không phải rất muốn nghe được Diệp Sơ Dương trả lời, quay đầu đối với Diệp Tu Bạch nhắc đến sự tình lúc này, đem toàn bộ sự việc sửa sang lại một lần, anh tiếp tục nói, “Cảm ơn sự tương trợ to lớn của tên nhóc nhà cậu, ghi âm đã được đưa đến tòa án quân sự. Có sự tham gia của bọn họ, đoán chừng Cổ Hồng bên kia cũng không thoát được liên can.”
“Nếu đã như vậy, thì tôi tặng thêm cậu một món quà.” Nói chuyện, Diệp Tu Bạch liền lôi một cái USB trong túi áo khoác của mình ra, USB này rất nhỏ, nhìn qua cũng không thấy có gì đáng chú ý.
Nhưng chính là một thứ nhỏ như vậy, bên trong lại chứa một thứ có thể hủy diệt Cổ Hồng.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Mạc Đình Xuyên, Diệp Tu Bạch thần sắc bất biến, chỉ là mở miệng giải thích, “Đây là chứng cứ chứng minh Cổ Hồng hợp tác với tập đoàn Evil.”
Giọng nói rơi xuống, Mạc Đình Xuyên tuy là tự nhận năng lực của mình tương tương với cường đại nam nhân cũng không khỏi hơi sốc.
Cổ Hồng hợp tác cùng tập đoàn Evil?
Một người phụ trách quân bộ mà lại đi hợp tác với một Tổ chức tội phạm?