Editor: Nho Mỹ.
Nếu như doanh địa bên kia không có tín hiệu kết thúc, vậy bây giờ người vẫn còn kiếm đồ ăn trong rừng và tiến hành diễn tập nên tiếp tục.
Thường Tĩnh nhìn mấy người tập trung ở doanh địa trước mặt, đếm nhân số một chút, cộng thêm mình và Bành Quảng Tuyên là tám người.
Hơn mười phút trước, Mạc Tử Nghiên với Ứng Soái trở về.
Khi hai người trở lại, đỉnh đầu cũng bốc khói lên, do bị Diệp Sơ Dương đánh gục.
Mà bây giờ, Diệp Sơ Dương chưa trở lại.
Theo giả thiết mà nói, Diệp Sơ Dương là người duy nhất tham gia cuộc tỷ thí này còn sống, hơn nữa nghe Mạc Tử Nghiên bảo, trong tay cô cũng đã tập hợp đủ tất cả thẻ bài đồ ăn.
Nếu thế tại sao đến bây giờ cô còn chưa xuất hiện?
Từ suy nghĩ của mình, lông mày Thường Tĩnh lập tức cau lại, mà cũng khi hắn ngưng mắt suy nghĩ, Bành Quảng Tuyên vội vã đi ra khỏi một cái lều, nhanh chóng đi đến bên người hắn, bám vai nhỏ giọng nói cái gì đó bên tai.
"Xảy ra chuyện rồi. "
Khi nghe Bành Quảng Tuyên nói thi thể của Vương Quân ở trong lều không cánh mà bay, Thường Tĩnh mặt mũi trắng bệch.
Lúc trước khi Thường Tĩnh trốn ở trên cây nghe được Ngân Tư Phỉ với Diệp Sơ Dương nói chuyện, cũng biết Vương Quân đã bị Ngân Tư Phỉ ra tay tàn bạo, nên cho người lén lút đem thi thể trở về.
Cuối cùng lại nói cho hắn biết, không thấy thi thể?
Chẳng lẽ thi thể có thể chạy?
Làm sao có thể!
*
Trong rừng, Diệp Sơ Dương chậm rãi ung dung đi bộ, dáng vẻ không màng danh lợi kia đúng là có một phen nhàn vân dã hạc.
Viên Thịt ngồi xổm trên đầu tóc cô, chít chít chít chít nói cái gì.
Diệp Sơ Dương bị nó gọi thì nheo mắt lại, rốt cục không thể nhịn được nữa mới lười biếng nói một câu:
"Tao biết, chúng ta cứ từ từ rồi sẽ đến, không cần vội vã. "
Tiếng nói phát ra, lỗ tai Diệp Sơ Dương bỗng nhiên giật giật, khóe miệng của cô nhanh chóng nhếch lên một độ cong, sau đó thân thể nhanh nhẹn chạy sang một bên, lăn tại chỗ một cái.
Viên Thịt hoàn toàn không nghĩ được chủ nhân nhà mình sẽ phản ứng như thế, khi Diệp Sơ Dương nghiêng người còn có thể miễn cưỡng mà níu vào vài cọng tóc, nhưng mà lúc Diệp Sơ Dương lăn qua lăn lại thì bị rơi mạnh ra ngoài.
Lập tức, bên tai Diệp Sơ Dương vang lên một tiếng "chít chít" lanh lảnh.
Cô bò dậy từ trên đất, chưa kịp ngoáy tai sạch sẽ một chút vì Viên Thịt kêu một tiếng mà ù tai, một viên đạn nữa lại xé gió bay đến. Diệp Sơ Dương phản ứng nhanh nhẹn, lập tức núp sau một cái cây.
Cô nhìn vết thương trên tay, biết kĩ thuật dùng súng của đối phương giỏi hơn mình rất nhiều, nhưng lại không có chút suy nghĩ căng thẳng hồi hộp, hiện lên trong đôi mắt hẹp dài là vui vẻ và thâm ý.
Cô nhanh chóng đứng lên, không do dự bắn một phát súng vào sau thân cây.
Không có.
Nhưng mà Diệp Sơ Dương lại tinh tường thấy được một thân hình mảnh khảnh nhanh nhẹn lách mình.
Cô cười nhạt một tiếng, "Đến cũng đến rồi, hà tất phải trốn trốn tránh tránh."
Nghe vậy, người nọ cười khẽ một tiếng, "Tôi cũng không chủ quan ngu xuẩn như Ngân Tư Phỉ.. Nào biết Diệp Sơ Dương cậu nhìn bề ngoài đơn giản như thế?"
Tiếng nói phát ra, người nọ lại nhẹ nhàng đánh hai chưởng, ngay lập tức vài thanh âm yên lặng không một tiếng động đánh bốn phía vào Diệp Sơ Dương.
Rừng nhiệt đới chỗ bọn hắn tuy nói là nơi quân khu binh sĩ rèn luyện, nhưng mà bởi vì khu vực rộng lớn, rất khó quản lí. Tình cờ có một hai người lạ đi vào cũng không phải chuyện kì lạ.
Nhất là, mấy người vây quanh cô bây giờ hiển nhiên không phải là người bình thường.