Edit: Tử Đằng
Cùng lúc đó, ở vị trí bên chân Hà Hâm, bỗng nhiên phát ra một đạo tiếng vang.
Đám người Diệp Sơ Dương theo tiếng nhìn lại, phát hiện bên chân Hà Hâm là một cái động, chỉ là cái động này bị một tấm ván gỗ cùng cỏ cây che dấu cực tốt, cho nên ai cũng không phát hiện ra.
Lúc này, một binh sĩ mặc đồng phục tác chiến từ bên trong chui ra.
Thời điểm mọi người trầm mặc nhìn chằm chằm binh sĩ kia, trong lùm cây bên tay trái bỗng nhiên lắc lư một chút, mấy người Hà Hâm lại theo tiếng nhìn lại, thấy được một binh sĩ ăn mặc quần áo kỳ kỳ quái quái xách theo súng tới trước mặt bọn họ.
Hà Hâm chớp chớp mắt, toát ra mấy chữ “Cát, cát lợi phục?”
Thường Tĩnh nghe vậy, gật gật đầu, “Đúng vậy, chính là cát lợi phục, cũng được gọi là rác rưởi trang.” Vừa nói, anh vừa ra hiệu cho mấy binh linh mới vừa rồi ẩn thân mình đi đến một bên đợi lệnh, “Hôm nay nhiệm vụ của các đồng chí kỳ thật rất đơn giản. Học cách ngụy trang như thế nào.”
Dừng một chút, anh lại nói tiếp, “Cho các đồng chí thời gian mười phút để cân nhắc mặc đồ ngụy trang và đồ đối đầu khôi ngụy trang, sau đó chúng bên đội huấn luyện viên chúng tôi sẽ phái ra hai người để tìm các đồng chí. Trong vòng mười phút, chỉ cần các đồng chí còn một người không bị tìm ra, hôm nay buổi tối liền có thêm cơm.”
Hà Hâm: “Huấn luyện viên, nghe ý này của anh, nghĩ là buổi tối hôm nay chúng ta không cơm ăn là chính sao?”
“Ý này cũng khác gì cho lắm”
Hà Hâm: “......” thật sự sẽ chơi sao.
*
Mười phút sau, sau khi cân nhắc thương lượng nhiệm vụ ẩn thân hôm nay sẽ thuận lợi hoàn thành như thế nào, sáu người Diệp Sơ Dương thồng thời vươn tay ra, cùng chạm tay vào nhau, yeah một cái, sau đó bắt đầu từng người một đi ngụy trang.
Một khắc trước khi bọn họ hành động, một bên Thường Tĩnh cất giọng “Vẫn là câu nói kia, ẩn thân cơ bản là muốn nắm giữ yếu lĩnh, trong rừng này có rất nhiều thứ lung tung rối loạn, đến lúc đó tôi không hy vọng rằng các vị sẽ bị những thứ trong rừng hù đến mức phải nhảy vọt ra đâu.” (ý nói là ngụy trang là nắm bắt tâm lý. Người nào tâm lý tốt mới làm được.)
Mấy người đang vừa nghe đến những lời, chợt như bừng tỉnh một chút.
Ngay sau đó, liền gật đầu tiếp tục ngụy trang.
Bọn họ đều hiểu ý tứ của Thường Tĩnh.
Trong rừng này có rất nhiều các loại sâu, kiến, nhện, đến lúc đó bọn họ nếu là quỳ rạp trên mặt đất, những con vật nhỏ này phỏng chừng cũng muốn đến xem náo nhiệt. Nhưng nếu như vậy thì thế nào đây?
Chắc chắn mấy cô nữ sẽ không chịu nổi, nhưng đám người Hà Hâm thân là đại nam nhân, tuyệt đối không được khuất phục trước mấy thứ này.
Lúc này, mặc kệ mọi thứ sẽ ra sao Ứng Soái và Hà Hâm, hai người đều nghĩ đến những thứ tốt đẹp, nhưng trên thực tế thì, chỉ chưa đầy trong chốc lát, mặt mũi hai người đã trắng bệch.
Sau khi ngụy trang thật tốt, sáu người liền yên tĩnh ở vị trí riêng của mình.
Người của đội huấn luyện viên cũng bắt đầu hành động.
Đội huấn luyện viên phái hai ra người hồi nãy mặc cát lợi phục từ trên cây nhảy xuống và người ở dưới lùm cây đi lên.
Nói cách khác, đám người Thường Tĩnh cũng là người thật sự thông minh.
Mỗi người bọn họ phái ra đều là cao thủ ẩn thân, cho bọn họ đi tìm người, cũng thật quá đơn giản.
Hai phút sau, Ngân Tư Phỉ đang phủi mông đã bị tìm được.
Một phút sau, Mạc Tử Nghiên và Vương Quân Nhạc cũng bị huấn luyện viên xách ra từ lùm cây.
Điều đáng nói là, Mạc Tử Nghiên ở trong bụi cây đại khái cũng đang không chịu nổi, dù trên mặt có những vệt sơn trắng nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn thấy mấy vết bọc đỏ đang sưng tấy lên.
Chú ý tới ánh mắt Thường Tĩnh đang dừng trên người mình, Mạc Tử Nghiên có vẻ thập phẩn ủy khuất “Mới vừa có một con sâu bò trên mặt tôi, tôi cũng không dám động đậy, có liền cắn tôi một phát.”
Thường Tĩnh: “......... Đợi lát nữa trị độc.”